Ban đêm. Phong Đô im lặng, tĩnh mịch
Ma trơi xanh lè lấp ló bay qua bay lại, từ Vương phủ bay đi tới ven cầu Nại Hà
Lại là Nại Hà
Ta nâng mắt nhìn ra xa bờ bên kia. Huyết tinh trong bóng đêm mơ hồ. Nghe nói âm hồn sau khi uống hết Mạnh bà thang, đi xuống cầu Nại Hà, qua bờ bên kia sẽ thấy một hòn đá Tam Sinh. Bên trên đó có ghi tiền kiếp, kim sinh, hậu thế
Bên bờ đối diện, hoa hồng hỏa nở rộ. Ta đứng ở bờ sông trong chốc lát, rồi ngồi xuống ôm hai chân. Bao năm trôi qua rồi mà vẫn không thay đổi gì. Đầu óc vẫn lộn xà lộn xộn, tự biết là nực cười nhưng vẫn không có biện pháp nào. Nữ nhân níu kéo quá khứ, rồi mãi mãi chìm trong đó là điều tối kị nhất, sẽ không ai xem trọng. Ta tuy tự nhận là bản thân mạnh mẽ, cuối cùng vẫn quay lại điểm xuất phát
Ta cúi đầu chăm chú nhìn nước sông. Xung quanh yên lặng. Đột nhiên thần sai quỷ khiến, ta liền thò tay xuống
Cái gì mà sinh hồn hôi phi yên diệt? Cuối cùng thì hôi phi yên diệt cũng chả là cái gì cả. Hoài Nguyệt cùng phu quân của nàng thành ra như vậy, vẫn rất bình thản, giống như chuyện đó vốn không có gì đáng sợ vậy…
Đột nhiên “Ầm” một tiếng. Sóng nước run rẩy. Ta lập tức lấy lại tinh thần, thu tay lại. Mặt đất hơi hơi chấn động. Ta nhăn nhó nhìn về phía tây Phong Đô. Trong màn đêm xuất hiện một vầng ánh sáng chói mắt cùng ánh lửa lóe lên, từ từ lan về phía đây.
Hơn phân nửa quân lính và nhân thủ của Phong Đô đều đang ở Tần Quảng Vương phủ. Các Qủy vương và thần tiên cũng đang ở đó. Ta nghĩ nghĩ một chút rồi quét mắt về phía đang mở tiệc nhìn hăng hái, nhanh chóng đi về đó. Tới nơi nhìn lên, liền thấy tường thành và cửa thành phía Tây đã sớm biến thành biển lửa. Ánh lửa từ từ lan ra, như hải triều mênh mông, lao đến thiêu rụi tất cả mọi thứ. Những đốm hỏa tinh nhảy lách tách khiến ta phải dừng lại một chút. Qủy nhân đứng xung quanh lập tức né ra bốn phía
Ta ngẩng đầu. Biển tên nguy nga của phủ đã bị đốt thành mơ hồ. Lúc này một ngọn lửa ở trên không hung hăng lao thẳng về phía ta. Ta vung tay áo dập lửa, nhìn lên. Bên trong biển lửa là một con thú bốn mắt, cao ba trượng., mắt như chuông đồng, hai tai dựng đứng. Xung quanh bốn chân còn có những đám lửa bay bay. Nó ngẩng đầu ưỡn ngực vô cùng uy phong, ngửa mặt lên trời rống. Phong Đô một phen chấn động. Chốc chốc lại xuất hiện Lưu Tinh Hỏa Vũ, nhiệt khí sáng quắc, hoa lửa văng khắp nơi
Đây là hồn thú chấn giữ Tây thành của Phong Đô
Phong Đô là nơi tối quan trọng, cũng là con đường duy nhất dẫn tới đại thiên thế giới chuyển thế luân hồi. Trên Cửu Trọng Thiên, chỉ trừ có thần chi đế quân mấy trăm triệu năm tuổi ra thì ba mươi sáu thiên tinh linh khác đều phải một lần đi qua cầu Nại Hà. Chính vì vậy nên kết giới phòng hộ của Phong Đô rất được Bồ Tát coi trọng. Từ vài vạn năm trước, ngoài các kết giới bao phủ mười tám tầng địa ngục ra thì bốn cửa thành của Phong Đô đều được bố trí phong ấn các trấn hồn thần thú, dùng để an hồn trấn quỷ trừ tà. Đồng thời cũng để ngăn chặn mầm họa, không cho các quỷ hồn từ những nơi hoang vu không sạch sẽ lọt vào
Ta ở nơi này đã 800 năm. Tầm 100 năm trước đó xảy ra đại họa dưới địa ngục, kéo dài đến tận 7 năm. Khi đó Tiểu Hắc đã phải phá phong ấn cho hai thần thú để diệt quỷ, bảo vệ đô thành. Tuy nhiên trong lúc đó, bên ngoài vẫn rất bình thường, như không hề có động tĩnh gì. Hai tượng đá đứng ngoài cổng thành cũng vẫn đứng bất động. Vậy cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra?
Là ai đã phá bỏ phong ấn? Là ai ở Phong Đô đã làm kinh động tới thần thú đang yên giấc?
Vụ ở Uổng Tử Thành đã làm ta hao tổn không ít tâm lực. Ta cầm đèn lồng tiến lên, rút trường kiếm ra. Hoa mẫu đơn bay bay xung quanh, lập tức đâm tới
Vừa khống chế hỏa diễm lan ra, lại vừa áp chế thần thú, là việc tốn không ít sức. Thần thú nghiêng người, hí một tiếng rồi phun ra hỏa cầu liên tiếp. Đèn lồng mẫu đơn cơ bản không thể tới gần nó tới nửa phần. Mà dường như nó bị cái gì đó kích thích, không đi tra tấn dân thường, nhìn thấy ta thì liên tục phun lửa bức tử. Da thịt bị bỏng nóng vô cùng khó chịu, ta liếm liếm môi khô khốc. Nghĩ bụng đợi thời cơ sẽ dùng đèn gọi quỷ dưới Huyết Trì ra so cao thấp với nó. Chỉ là sau khi cùng nó đấu vài hiệp, hỏa diễm đã được khống chế, nhưng lại lan ra trên không trung
Thần thú đá đá chân. Biển lửa mãnh liệt quay cuồng làm đổ cả một bức tường, cơ hồ phải bao phủ tới gần nửa bầu không trung. Đốm lửa từ trong không khí ùn ùn kéo đến. Ta cấp tốc lao về phía sau, hai tay niệm chú. Sóng nhiệt cuồn cuộn lao từ trên đỉnh đầu ta xuống, cắn nuốt
Lòng ta thầm kêu hai tiếng ‘không ổn’, nhanh chóng chuyển sang tịnh khí kết giới. Đúng lúc này có một bàn tay kéo ta sang bên cạnh, thân đứng trước mặt, đối mặt với hỏa long đang tàn phá đô thành, giơ tay lên
Tay áo dài thêu hoa văn bằng bạch kim. Bàn tay khớp xương cứng cỏi, ngón tay thon dài
Đột nhiên một đợt ánh sáng tản ra, vô tung vô ảnh. Ta còn chưa kịp phản ứng, bước chân liền xoắn vào nhau, ngã nhào vào lòng người kia. Hỏa diễm thiêu đốt trước mặt chợt hóa thành hải triều lạnh lẽo. Bọt nước bỗng ập thẳng xuống đầu, tí tách tí tách. Cả người ướt đẫm
Ta bị lạnh tới thấu xương. Ánh đỏ trong màn đêm liền từ từ tán ra. Gió dần dần hạ xuống. Một viên cầu bóng loáng, lại trong suốt, nhìn giống như trân châu san hô trắng noãn của Đông Hải long cung hiện ra
Người vừa nhảy vào giữa ta và thần thú nghiêng người. Ta kinh ngạc nhìn nam tử tóc đen trước mặt. Quanh người hắn đều tỏa ra hơi nước mơ hồ, tay liền thủ thế, mây khói trong lòng bàn tay tỏa ra. Một thanh trường kiếm đen hiện ra, cả lưỡi kiếm cũng là một màu đen. Tra kiếm vào vỏ xong, hắn mặc kệ thần thú vừa bị đánh cho tan tác, ôm eo ta mà bước đi
“A… Kiếm kia….”
Ta quay đầu kinh ngạc. Còn chưa dứt lời, dưới đất liền nứt ra, tỏa ra hào quang chói mắt. Du long từ vết nứt uốn lượn bay ra, ánh sáng bắn thẳng về phía trấn hồn thần thú. Ta trơ mắt nhìn cự thú cao ba trượng kia trong chớp mắt bị biến thành tro bụi hư vô, bị mưa cuốn đi (long: rồng)
Hắc kiếm đã sớm biến mất.
Ta nghe thấy tiếng người. Thì ra là binh lính chạy tới
Vì ta mà Thương Âm ra tay giải quyết thần thú kia nhanh đến vậy. Thân hình hắn bất động. Trong nháy mắt, hắn đã dùng thuật đưa cả hai tới chỗ cây hòe trong rừng. Ta nhìn, trong bụng nghĩ phen này quỷ nhân hẳn sẽ kéo hết đến phía Tây xem náo nhiệt
Gió thổi qua, bóng cây lắc lư. Xiêm y ướt đẫm và tóc dán chặt vào thân thể. Ta không nhịn được liền hắt xì một cái
Hắn ngẩng đầu nhìn ta