Trăng đêm nay sáng quá, soi sáng cả căn lều nhỏ kia, Tư Mạn trầm tư, nhìn lên trăng sáng, nhưng lòng lại chẳng lặng được.
Chàng cứ suy nghĩ, nếu quãng thời gian yên bình này trôi đi mất, nếu Nguyệt Hạ thật sự trở về, không còn là A Nhạn ngây thơ của bây giờ, nàng sẽ hận chàng thế nào? Liệu nàng có một đao mà kết liễu chàng không?
A Nhạn bước ra, nàng đặt tay lên vai của Tư Mạn, thấy chàng nhìn chăm chú như vậy, nàng hỏi:
- Có phải ngài rất thích ngắm trăng, đúng không?
- Không hẳn đâu, trăng yên lặng, trong sáng như vậy, nhưng tâm ta lại chẳng tĩnh được như trăng, nếu ngắm nhiều, há chẳng phải là trút sầu tư lên trăng sao?
- Một người nho nhã như ngài, không ngờ lại có nhiều phiền ưu như vậy?
- A Nhạn, ta hỏi nàng một chuyện.
- Ngài cứ nói.
- Nếu như nàng yêu một người, từng thề ước sẽ bảo vệ nàng cả đời, nhưng đến cuối cùng lại phản bội nàng, đẩy nàng vào chỗ chết, nàng sẽ thế nào?
A Nhạn nghe xong, tim nàng đột nhiên đập nhanh đến loạn nhịp, nàng tự nhiên thấy lồng ngực đau nhói, nhưng lại chẳng biết lý do. Nàng im lặng một chút rồi trả lời.
- Nếu có tồn tại người như vậy, ta chỉ ước đời đời kiếp kiếp sẽ không gặp lại, cứ coi như kiếp này là ta sai, là ta chót yêu người, nếu đã không thể giữ lời hứa, cớ sao còn thề hẹn?
- Nàng sẽ hận người ấy lắm, đúng không?
- Nếu đã là sai lầm của mình, là mình tin lần người, sao còn hận người để chính bản thân lại càng đau khổ hơn. Ta sẽ giải thoát cho chàng ấy, cũng như giải thoát cho chính mình, không vướng bận, không phiền ưu.
Tư Mạn nghe những lời A Nhạn nói, từng chữ, từng chữ như cứa vào tim chàng một vết, đau nhói không gì bằng. A Nhạn của lúc này chính là Nguyệt Hạ mà chàng nghĩ tới sau khi nàng nhớ ra tất cả mọi thứ. Chàng nhìn nàng, mắt rơi lệ, đỏ hoe, A Nhạn thấy vậy, lấy tay lau nước mắt cho chàng rồi nói:
- Có phải ta đã làm cho ngài buồn, đúng không?
- Không có, không thể trách nàng. A Nhạn, nàng có biết tại sao ta lại dùng rất nhiều tiền để biến nàng thành người của ta không?
- Không phải vì ta nấu ăn ngon đấy chứ?
- Không. Vì nàng đã định sẵn sẽ là người mà Tư Mạn ta phải bảo vệ cả đời, nàng tin ta, ta sẽ không để nàng phải chịu bất kì đau đớn nào cả, ta đã thất hứa một lần, lần này, ta nhất định sẽ không buông tay nàng.
- Thất hứa? Ngài và ta từng quen nhau sao?
- Nàng không cần biết, chỉ cần nhớ lấy lời ta là được, dù có thế nào, ta cũng sẽ luôn ở bên nàng.
Tư Mạn ôm A Nhạn vào lòng, mắt chàng ngấn lệ, nhưng cố gắng kiềm chế lại để A Nhạn không cảm nhận được. Chàng ôm nàng thật chặt, như đang ôm Nguyệt Hạ của ngày xưa, cái ôm chân thật nhưng lại xa cách đến lạ. Như cách mà Tư Mạn cố gắng bù đắp cho A Nhạn nhưng nàng lại không rõ nguyên do.
Tại Ngọc Hoa cung.
Căn phòng tối tăm, chỉ có lấy một tia sáng chiếu qua. Cô ta sắp phát điên mất rồi, đập phá căn phòng của mình, chỉ ghi hận Tư Mạn và Nguyệt Hạ. Cô ta biết trước Nguyệt Hạ sẽ được hồi sinh vì cha cô ta cũng từng dùng một loại bí thuật như vậy. Cẩm Tú dùng linh lực biến Cẩm Tú cầu thành hình người, rồi truyền hết tu vi sang cho hắn, kêu hắn đi tìm Nguyệt Hạ rồi giết chết cô ta lần nữa, nếu Cẩm Tú không có được Tư Mạn, bất kì ai cũng đừng hòng có được.
Cô ta cười trong sự điên rồ của một kẻ bị tình làm cho phát điên, vì yêu mà sinh hận, đến nỗi không từ thủ đoạn hiểm ác của mình.
Một tháng sau, cứ mỗi tuần, Tư Mạn lại tự nhốt mình trong phòng, chịu mọi sự thống khổ của huyết mạch chảy ngược, thậm chí còn đau đớn hơn như vậy. Chàng quằn quại lăn xuống đất, đau đến thấu xương nhưng không có cách nào để ngăn được chúng. Cứ mỗi lần cơn đau kết thúc, chàng lại thay một bộ y phục khác rồi ra ngoài như không có chuyện gì.
Tư Mạn giấu Bách Hoa Lộ ở trong tủ kín, không muốn đụng tới nữa, nhưng A Nhạn lại không may nhìn thấy, nàng tò mò hỏi Tư Mạn, chàng nói loại rượu này ngon thì ngon thật, nhưng lại rất mạnh.
A Nhạn hiếu kì, lấy một ít để uống, thấy ngon quá, nàng cứ thế uống tiếp. Hết hai chén, mặt nàng đỏ bừng, mắt mũi lờ đờ, đi loạng choạng, đứng chẳng vững. Tư Mạn vừa ra ngoài, về tới nhà đã thấy nàng say tới mức này, chàng giật lấy chai rượu, không cho nàng uống nữa.
Nàng đẩy Tư Mạn ra, nói nhăng nói cuội, câu được câu chăng:
- Ngài nói xem, ta là ai? Ta vừa mở mắt đã thấy mình nằm trong một hang động, cha mẹ không có, người thân thiết cũng chẳng có luôn, có phải ta đáng ghét quá nên mới bị bỏ lại ở đó không?
- Không phải, nàng say rồi, mau đi nghỉ đi.
- Không. Rượu này ngon thật đấy, ngài cũng uống đi.
- Ta không uống được.
- Nếu ngài không uống, ta sẽ không đi ngủ.
Nàng không biết Tư Mạn không thể uống rượu nữa, nếu không chàng sẽ chết. Chàng liều mạng cầm chén rượu uống nhưng không nuốt, chỉ ngậm trong miệng rồi chạy ra ngoài nhổ đi.
Chàng đi vào, đỡ lấy A Nhạn đã bất tỉnh trong lòng mình, dìu nàng lên giường nghỉ ngơi, nhưng chính chàng lại nôn ra rất nhiều máu, Bách Hoa Lộ không vào tới người, nhưng sẽ ngấm một ít, đau không tả siết.
Chàng đợi cho nỗi đau lắng xuống mới đi lấy Tửu Sinh Dược đã mang sẵn để sắc cho A Nhạn uống giải rượu.
Nàng tỉnh lại, thấy Tư Mạn bên cạnh, nhưng nàng lại hoàn toàn chẳng nhớ gì, nhìn sang thấy rất nhiều máu, nàng đoán ngay đó là máu của Tư Mạn, nàng lo lắng hỏi:
- Ngài làm sao vậy? Có phải vừa nãy ta hành sự lỗ mãng nên khiến ngài bị thương không?
- Không, ta không sao, chỉ là thấy khó chịu chút thôi. A Nhạn, từ lần sau không được tùy tiện đụng tới Bách Hoa Lộ như vậy, nhớ lấy.
- Được, ta hứa.
Nàng khóc trong sự hối hận, nàng nghĩ vì nàng ngang bướng nên Tư Mạn mới phải bị thương như vậy. Tư Mạn dỗ dành nàng:
- Nàng khóc như vậy, là đang lo lắng cho ta đúng không?
- Ta xin lỗi.
- Không sao. A Nhạn, ta hỏi nàng một chuyện, nàng nhất định phải trả lời thành thật.
- Được, ngài cứ nói.
- Tình ý của ta từ trước tới nay đối với nàng rõ ràng như vậy, nàng có hiểu được tâm ý của ta không?
A Nhạn im lặng một lúc, mắt nàng không dám nhìn thẳng vào Tư Mạn. Nàng không giỏi giấu cảm xúc cho lắm, nên mạnh dạn ôm trầm lấy Tư Mạn:
- Ta thích chàng, không, ta yêu chàng.
Ánh mắt Tư Mạn bỗng rưng rưng, đính chính lại:
- Nàng.. nàng nói lại lần nữa được không?
- Ta yêu chàng.
Tư Mạn trong lòng vô cùng vui sướng, chàng không thể kiềm chế nổi cảm xúc. Lúc trước Nguyệt Hạ nói yêu chàng cũng là trong hoàn cảnh này, chàng chỉ ôm chặt lấy nàng, không muốn rời đi, không muốn buông tay.