Thập Niên 90 Xuyên Thành Mèo Tôi Muốn Làm Công Cho Tổ Quốc

Chương 5: Chương 5




Chỉ trong hai phút đồng hồ, hai chiếc xe việt dã của quân đội đã từ trong căn cứ lao ra nhanh như chớp.Trung Đoàn Trưởng Tống Bắc tự mình lái xe đi, Chính Ủy Hà Đông Mục ở lại căn cứ, kích động liên hệ lại với bệnh viện quân khu và các chuyên gia: “Đúng đúng đúng, tìm được người rồi, nhanh chóng điều người chuẩn bị đi, nhất định phải cứu đồng đội của chúng ta nhanh nhất có thể!”Lỗ Kiến Hoa ngồi ở ghế phụ, lòng như lửa đốt mà chỉ đường cho mọi người, vẫn luôn trả lời những nghi ngờ của Tống Bắc.Mọi người vừa nghi ngờ lại vừa lo lắng, cũng mong đợi sẽ nhanh chóng tìm thấy Tần Tiêu.“Đồng chí nhỏ, cậu để đội trưởng Tần bất tỉnh nằm ở ven đường à?” Dù sao Tống Bắc cũng đã trải qua biết bao sóng to gió lớn, sau khi cẩn thận hỏi lại tình hình cụ thể của Tần Tiêu thì ngay lập tức tim như lỡ một nhịp, sự vui vẻ và kích động đã giảm đi hơn nửa.Căn cứ của bọn họ đang đóng quân ở nơi rừng sâu.Càng vào sâu, mãnh thú xuất hiện càng nhiều.

Các chiến sĩ đi thành nhóm, trên tay còn có súng gỗ, chúng nó sợ đông người mới không dám đến gần.

Nhưng gần đây nhiều chiến sĩ lên núi tìm người, đã quấy rầy rất nhiễu mãnh thú trong núi.Các động vật chạy tán loạn, Tần Tiêu bất tỉnh còn bị thương nặng nằm một mình…Những con hổ, báo, sói, rất mẫn cảm với mùi máu tươi, đến giờ còn chưa tìm được tung tích của những người dân liều mạng…“ y da!” Tống Bắc nổi hết da gà, trán đổ mồ hôi, thở hồng hộc vỗ đùi, điên cuồng thúc giục tài xế: “Nhanh lên! Nhanh lên!”Những người đi theo cũng bị lời nói của Trung Đoàn Trưởng làm cho khẩn trương, bầu không khí dường như bị đè nén đến mức thở không nổi.Bọn họ đã nghe được tin tìm được Tần Tiêu thì choáng váng, vui vẻ và bất ngờ nên quên hết những chuyện khác.Bây giờ được Trung Đoàn Trưởng nhắc nhở, trái tim mọi người cũng nâng lên tới cuống họng rồi.Tài xế cũng sốt ruột, nhưng không dám đạp chân ga.

Đường núi khúc khuỷu, anh ta chỉ có thể cố gắng tăng tốc hết sức.Con đường này là đường đi vào sâu trong núi, ngày thường có nhiều các thành viên tổ huấn luyện kéo dây chạy qua.Thỉnh thoảng cũng sẽ có đi xe nhưng đi không nhanh, có thể vượt xa, nhưng đường rất gồ ghề, khó mà đi nhanh được.Ngày bình thường, có nhiều con đường khác để mọi người có thể lên núi.Người trong xe bị xóc qua xốc lại, trán tài xế đổ đầy mồ hôi lạnh.Đội Trưởng Tần ở ngay trước mặt, đến nhanh một giây, nói không chừng có thể cứu người.Tống Bắc thấy Lỗ Kiến Hoa ấp úng muốn nói gì đó thì thở dài che đầu, cho rằng mình không nên trách người có công tìm được Tần Tiêu: “Cậu cũng vì sợ xóc sẽ làm Tần Tiêu bị thương nặng hơn, tôi hiểu được, chỉ là suy nghĩ còn có chút sai sót.”Dù sao thì vẫn còn trẻ tuổi, chưa trải sự đời.Tìm được đội trưởng Tần xúc động, hưng phấn bị hất nước lạnh băng, tất cả mọi người đều yên lặng.“Trung Đoàn Trưởng, đội trưởng Tần ở bên kia mặc dù không có người trông nhưng…” Thật ra Lỗ Kiến Hoa muốn nói ra từ lâu.

Nhưng trên đường đi Trung Đoàn Trưởng vẫn luôn hỏi cậu ta về tình trạng vết thương của đội trưởng Tần, vậy nên cậu ta không có cơ hội mở miệng.Bây giờ người trên xe vô cùng đau đớn, Lỗ Kiến Hoa nhạt nhẽo nói: “Anh ấy vẫn an toàn.”“Tôi nói với chúng rồi, không xảy ra chuyện gì đâu, chúng sẽ ở lại đó trông coi đội trưởng Tần…”Lỗ Kiến Hoa nhớ tới ánh mắt của mãnh hổ nằm sấp bên cạnh không giấu được sự uy nghiêm, mà trong lòng run lên.Tống Bắc khó hiểu, Lỗ Kiến Hoa nói chuyện câu sau đá câu trước: “Vừa rồi cậu nói một người thì không thể nào đưa Tiểu Tần về, sao bây giờ lại nói Tiểu Tần không có việc gì?”“Đồng chí nhỏ à.” lời Tống Bắc nói sâu sắc: “Cậu đã lập công lớn nhưng làm việc còn có chỗ chưa ổn thỏa, cậu cũng không cần bị áp lực.”Nói dối không phải là tốt.Lỗ Kiến Hoa gãi đầu, không biết nên nói thế nào.

Cậu ta sắp xếp từ ngữ, phía sau truyền đến tiếng của đội cứu thương đang theo sát dồn dập lo lắng: “Trung đoàn Trưởng, không thể nhanh hơn nữa.”Tống Bắc đang ngồi chiếc xe đều là chiến sĩ khẩn cấp, để đề phòng chuyện bất ngờ xảy ra.Xe lắc lư một chút cũng không sao, đi theo phía sau là xe cứu thương mang theo trang bị cấp cứu.

Người xóc nảy thì không sao nhưng máy móc thiết bị xảy ra vấn đề sẽ rất nguy hiểm.“Như thế này đi, chúng tôi đi tới đó trước, mấy người đi chậm theo phía sau.” Không thể để những việc nhỏ nhặt ảnh hưởng đến chuyện lớn, Tống Bắc suy nghĩ rồi gọi mấy bác sĩ đổi về phía sau.

Còn ông ấy ngồi xe đi nhanh khẩn cấp về phía trước, còn đằng sau là xe chở bộ phận dụng cụ cấp cứu đi chậm lại phía sau.Xe đi đến đâu theo sau là cả một đường bụi đất tung bay.

Trước sau thay đổi người, dòng suy nghĩ của Lỗ Kiến Hoa bị cắt ngang, nghiêm túc nói với Tống Bắc: “Trung Đoàn Trưởng, vừa rồi tôi không biết phải nói với ông thế nào, tôi nghĩ một chút rồi vẫn nên thẳng thắn nói với ông.

Ông phải tin, những gì tôi nói đều là sự thật.”“Mấy ngày nay tôi ở trạm gác có thấy một con mèo Ba Tư đi lại ở cửa căn cứ, dường như đang muốn tìm người.

Tôi ở nông thôn nghe nói mèo thông minh như con người, hôm nay tôi với đồng đội đổi ca, không nhịn được đi tới xem, con mèo dẫn tôi đi tìm được đội trưởng Tần, anh ấy được con hổ cõng tới.”“...”Có lẽ là do quá khiếp sợ, Tống Bắc vẫn ngẩn ra, trên mặt bình thản không có biểu cảm gì: “Cậu nói thật đấy à?”Tống Bắc chưa bao giờ nghe qua loại chuyện như thế này.

Lỗ Kiến Hoa nghe thấy giọng điệu này cũng biết là Tống Bắc không tin: “Trung Đoàn Trưởng, sao tôi có thể lừa ông được? Đó chẳng phải là làm điều vô nghĩa ư? Nói như vậy kiểu gì cũng sẽ bị lộ tẩy thôi.”“Chờ đã.” Người bên cạnh là đội trưởng đội tuần tra và tìm kiếm, không nghiêm mặt giống như Tống Bắc mà cười nói chen vào: “Mèo Ba Tư? Có phải là con mèo màu trắng không?”Lỗ Kiến Hoa bất ngờ rồi mừng rỡ gật đầu: “Đội phó Quách cũng biết ạ, anh từng gặp nó rồi sao?”Khoảng mười mấy người ngồi trên chiếc xe xóc nảy, còn có ba bác sĩ đội cứu thương.

Ai cũng muốn biến thành cái tai thỏ dựng lên để nghe chuyện hiếm lạ.

Tống Bắc cũng rất bất ngờ, Quách Triều Minh đi sớm về khuya ở trong núi, hai ngày hai đêm mệt mỏi không hề được chợp mắt.

Sáng sớm hôm nay lại bị ông ấy thúc giục nhiều lần phải trở về căn cứ.Việc Lỗ Kiến Hoa thấy mèo ở cửa căn cứ, một mình Quách Triều Minh ở trong núi làm sao có thể thấy được?“Ôi dào! Tôi cảm thấy con mèo kia rất kỳ quái, thông minh đến vậy?” Quách Triều Minh vỗ một cái vào đùi, tiếc nuối nói: “Nếu đúng là như vậy thì biết trước vậy tôi đã đi cùng nó.”Mặt Trung Đoàn Trưởng càng dại ra: Con mèo này còn có quan hệ rất rộng? Quách Triều Minh cũng gặp, chẳng lẽ đây là sự thật?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.