Thập Niên 90 Xuyên Thành Mèo Tôi Muốn Làm Công Cho Tổ Quốc

Chương 44: Chương 44




Vương Bằng trùm kín mít, Bạch Hạ Hạ đưa chân ra chạm vào bong bóng trên chăn.[Phiền não của Vương Bằng: Bác sĩ đã khâu bộ phận quan trọng lại và dặn phải dưỡng bệnh thật tốt, bác sĩ nói… Nửa đêm Vương Bằng lén lút trốn trong chăn khóc thút thít, tiếc thương cho thanh xuân bị bỏ lỡ của mình: Cậu ta không muốn làm thái giám, không muốn bị di chứng đâu.

Huhuhu, cậu ta vẫn còn zin mà!][Yêu cầu của nhiệm vụ: Giúp Vương Bằng khôi phục như bình thường, khôi phục chức năng của thứ đó, có thể nhận được 20 điểm thành tựu.][Yêu cầu của nhiệm vụ: Tìm ngay cho cậu ta một người đẹp trắng trẻo, ngực nở, eo thon trước khi biến thành một thái giám chân chính.

Nhiệm vụ thành công, có thể nhận được 10 điểm thành tựu.]Cơ mặt Bạch Hạ Hạ cứng đờ… Hồn bay phách lạc, cô cũng đâu có cố ý đâu.Trong đầu Vương Bằng chứa toàn hình ảnh cậu em của cậu ta.Không cứu được nữa, bỏ đi!Bạch Hạ Hạ nghiêng đầu, bất ngờ làm vỡ bong bóng âu lo của Bạch Nhị đang thừ người ra.[Phiền não thứ nhất của Bạch Nhị: Tiền lương hưu đang ở An Thành, mật khẩu là 7195768! Mật khẩu của kho báu thứ hai là gì vậy? Ở rất gần Thông Thành, chắc chắn Lý Ái Quốc sẽ tìm thấy! Tiền lương hưu cuối cùng của tôi, ôi, mật khẩu là gì?...][Yêu cầu của nhiệm vụ: Giúp Bạch Nhị bảo vệ được tiền lương hưu, không bị cảnh sát tìm thấy, nhiệm vụ thành công, có thể nhận được 15 điểm thành tựu.][Phiền não thứ hai của Bạch Nhị: Hang động cách căn cứ ở phía Tây Bắc hơn 10 dặm, rất khó bị phát hiện.

Nhưng không thể lừa được Lý Ái Quốc, ông trời ơi, tôi cực khổ quá mà.

Đầu heo đấu với thần thánh, xui xẻo quá!][Yêu cầu của nhiệm vụ: Giúp Bạch Nhị giấu các di vật văn hóa, nhiệm vụ thành công có thể nhận được 15 điểm thành tựu.]Bạch Hạ Hạ nghĩ, nhiệm vụ chắc chắn là giúp Bạch Nhị đào tẩu.Kết quả… Vậy mà không muốn trốn?Cái tên ngốc này ở đâu chui ra vậy, đến lúc này mà ông ta không mơ đến việc bỏ trốn luôn hả?Từ đầu đến giờ Lão Liêu vẫn luôn giữ yên lặng.

Bạch Hạ Hạ chờ đợi nãy giờ.

Người này giống như không có chút phiền muộn nào.Một lần vô tình chạm mắt với Lão Liêu, ông ta giống như đang cười, nụ cười vô cùng mỉa mai: “Lần trước để mày lừa, coi như là do tao ngu ngốc.

Mày chỉ là một con mèo, muốn làm một con người à? Muốn học theo Lôi Phong làm việc tốt, đi cứu người à?”“Con súc vật đê tiện, hừ! Lần này Lý Ái Quốc không may mắn nữa đâu, trò hay sắp bắt đầu rồi ha ha ha…”Bạch Hạ Hạ vô cùng tức giận, cô không phải là súc vật nhé! Có vài người còn chẳng bằng súc vật!Không đợi được nhiệm vụ, Bạch Hạ Hạ muốn tìm di vật văn hóa về trước, lại gặp được mèo hoang! Khinh thường mèo hả? Cứ chờ cái mặt bị đánh sưng vù đi, đồ khốn nạn!Chạy điên cuồng ra khỏi phòng bệnh, bị Quách Triều Minh tóm được, túm lấy cô sau của cô rồi đặt lên trên ghế: “Mày lên lầu bốn làm gì đấy?”“Xem kiệt tác mày làm ra à?”Bạch Hạ Hạ nhìn xung quanh, vô tội ngẩng đầu: “Anh nói gì cơ? Tôi nghe không hiểu gì cả.”“Mày đi chọc bọn chúng cẩn thận bị trả thù đấy! Sau này đi đừng có tới đó nữa!” Giọng điệu của Quách Triều Minh rất nghiêm túc, anh ta không nói đùa.

Bọn người Lão Liêu đó rất nguy hiểm, cho dù ngồi tù, không chừng vẫn sẽ có người khác báo thù cho bọn chúng.

Bạch Hạ Hạ chỉ là một con mèo, muốn thủ tiêu cô, đơn giản vô cùng.

Đừng tưởng không ai chú ý đến một con mèo, bọn người đó chuyện gì cũng có thể làm được! Lão Liêu lăn lộn từ đó đến giờ, anh em xương máu chắc chắn phải có.

Editor: Cá vàng chấm bi.Quách Triều Minh đi mua cơm trưa về một lúc lâu mà vẫn không thấy Bạch Hạ Hạ quay lại, anh ta rất lo lắng, vậy nên Tần Tiêu mới để anh ta ra ngoài xem một chút.Quách Triều Minh hỏi sơ thì cũng đã biết nhóc con này đã chạy đi đâu.

Đang nghĩ có nên đến đó một chuyến không thì con mèo này đã quay về ăn chực rồi.“Anh lo cho tôi sao?” Bạch Hạ Hạ rất vui, Quách Triều Minh nhéo một nhúm lông trên đỉnh đầu cô: “Không bị người ta đánh chết, may quá.”Bạch Hạ Hạ: ??? Vội vàng che cái trán, đưa móng ra cố gắng đẩy bàn tay của Quách Triều Minh ra: “Không được sờ vào tóc của tôi!”Lỡ trọc đầu rồi sao? Anh có chịu trách nhiệm không?Bữa cơm hai người, một mèo ăn, như thường lệ Quách Triều Minh mang canh gà giàu dinh dưỡng cho Tần Tiêu.Bạch Hạ Hạ xoa xoa miệng, ngán muốn chết.Khoảng 1 giờ, Bạch Hạ Hạ bắt Quách Triều Minh ngáp ngắn ngáp dài xách theo chiếc rương ra khỏi bệnh viện, mèo dẫn đường, thỉnh thoảng dừng lại nhìn xem Quách Triều Minh có trốn đi giữa chừng hay không.Cái tên này còn chưa vừa lòng việc cô lên lầu 4 diễu võ giương oai.

Tần Tiêu cũng dạy dỗ cô, còn lấy lại món thịt bằm yêu thích của meo meo.Bạch Hạ Hạ: Trái tim tan thành trăm mảnh.Một người một mèo vừa đi vừa nghỉ, mèo sợ người chạy mất khiến Quách Triều Minh thấy rất mất mặt.

Cảnh tượng này cực kỳ thú vị, khiến cho mọi người trên đường nhìn biết bao nhiêu lần.Những người đi đường còn bàn luận về chuyện của những con mèo hoang, suy đoán lý do.Một số người lo lắng sau này số lượng mèo hoang sẽ như cỏ dại tràn lan, vậy nên muốn đuổi chúng đi.Quách Triều Minh không rõ kế hoạch của Bạch Hạ Hạ là gì - kế hoạch của mèo, chắc chắn là không có gì tốt rồi.Lanh lợi, còn biết suy nghĩ.

Cố ý cùng Tần Tiêu lựa rương xúc xích này, niềm nở lấy lòng anh ta phải đi theo nó…Nhưng mà có điều, Quách Triều Minh cũng không nghĩ gì nhiều.

Nghĩ rằng Bạch Hạ Hạ chỉ là một con mèo nhỏ mềm yếu, được ăn no rồi muốn tìm người cho đồng loại meo meo lang thang ăn.Quách Triều Minh đi trên đường cũng không quên dạy dỗ: “Mày tốt bụng quá, đồ ăn mà chúng ta có không nhiều đâu, không thể cho mèo hoang ăn mỗi ngày được, mày được ăn no là tốt lắm rồi! Sau này đừng có làm mấy chuyện ngu ngốc như này nữa, biết chưa?” Editor: Cá vàng chấm bi.“Có thời gian thì chi bằng nghĩ cách giúp bản thân được ăn no đi!” Quách Triều Minh muốn tận dụng thời cơ lừa con mèo này về nhà: “Nếu không phải là tao thì mày có được ăn ngon vậy không? Cũng sẽ xui xẻo như những con mèo hoang kia… Mày nhìn đi, lần nào cũng đều là tao phục vụ mày!”Quách Tử ra đòn cuối!“Mẹ kiếp!”Quách Triều Minh không để ý, ngẩng đầu giật mình ném cái rương trong tay đi!Dù tâm lý của anh ta mạnh mẽ, đi theo Bạch Hạ Hạ rẽ vào hẻm nhỏ, cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho da đầu tê rần, adrenaline tiết ra điên cuồng.Anh ta đã nghe Lỗ Kiến Hoa và Tần Tiêu nói qua về việc phản ứng khi gặp hổ.

cơ thể hoàn toàn mất khống chế, hai chân nhũn ra, máu dồn lên não, suy nghĩ trong đầu chỉ toàn tiêu rồi tiêu rồi…Cơ thể của Quách Triều Minh vẫn còn đang trong tầm kiểm soát, nhưng yết hầu thì lăn lên lăn xuống, căng thẳng đến mức nuốt nước miếng không ngừng - k1ch thích quá!Cơ bắp của anh ta căng cứng, cứng như mấy cục đá.

Lưng thì có hơi cong, cánh tay nổi gân xanh, trên trán lấm tấm mồ hôi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.