(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vu Hoài Ngạn muốn nói cái gì, Ôn Chỉ Văn đã đứng lên, ném xuống một câu: "Em đi toilet đây".
Ý tứ là trong khoảng thời gian này, anh hãy ngồi ngẫm lại bản thân đi.
Vu Hoài Ngạn nhìn bóng dáng rời đi của cô, nhịn không được đố trán.
Mấy tháng vợ chồng ở chung, anh cũng phát hiện vợ của mình không phải người có tính tình ngoan mềm.
Cô giống như một con mèo nhỏ, lúc đáng yêu là rất đáng yêu, có thể ngọt đến trong lòng người. Nhưng nếu như chọc cho cô tức giận thì chắc chắn sẽ bị ăn một móng vuốt của cô.
Nhưng mà phụ nữ ấy mà, có một chút tính tình cũng không làm hỏng phong nhã.
Nhận thua cũng không sao.
Thời gian Ôn Chỉ Văn đi toilet hơi dài, lúc cô quay lại thì đồ ăn đều đã được dọn lên bàn.
Vu Hoài Ngạn tri kỷ mà cắt bò bít tết cho cô, cười nói: "Em hãy bớt giận?”
Ôn Chỉ Văn cũng theo cây thang bước xuống, hai người một lần nữa biến thành một đôi vợ chồng "ân ái".
Cãi nhau một chút còn có thể nói là tình thú, nhưng nếu vẫn luôn nắm không bỏ vậy thì không thú vị.
Có đôi lúc Ôn Chỉ Văn cũng cảm thấy thần kỳ.
Ở chung thời gian dài rồi, một ít tính tình nhỏ của cô là thật sự không giấu được, đương nhiên, cô cũng không muốn giấu, nếu không thì sẽ thật là mệt mỏi.
Cũng không biết là Vu Hoài Ngạn mắt mù hay là do kỹ thuật diễn của cô quá tốt mà hình tượng của cô trước mặt Vu Hoài Ngạn vẫn không bị sụp.
Làm đến mức cô muốn bãi công cũng không có mặt mũi.
Nhưng Ôn Chỉ Văn suy đoán một cách hợp lý, hoặc là Vu Hoài Ngạn mù thật, hoặc là là anh cũng không đặt cô ở trong lòng.
Nếu như là nguyên nhân thứ hai, vậy thì thật trùng hợp, cô cũng như vậy.
Cho nên hai người cứ kết nhóm sinh hoạt như hiện tại cũng khá tốt.
Ôn Chỉ Văn vẫn rất vừa lòng với cuộc sống hiện tại. Ôn Chỉ Văn nói cô mời khách nên lúc trả tiên Vu Hoài Ngạn cũng không đoạt với cô.
Nhưng sau khi ăn cơm xong, hai người đi ngang qua trung tâm thương mại, Ôn Chỉ Văn chọn mấy món đồ vẫn là do Vu Hoài Ngạn trả tiền.
Ngày thường Ôn Chỉ Văn tự tiêu tiền không có cảm giác gì, nhưng hiện tại bỗng nhiên nhìn thấy Vu Hoài Ngạn tiêu tiền cho cô ở ngay trước mặt cô thì cảm thấy rất kỳ diệu.
Đột nhiên có một loại cảm giác "Chồng tiêu tiền cho cô" chân thật.
Trên người Vu Hoài Ngạn không có nhiều tiền mặt như vậy nên trực tiếp thanh toán bằng thẻ.
Hiện tại mọi người chủ yếu vẫn mua hàng bằng tiền mặt, việc thanh toán bằng thẻ không lưu hành, cần phía người bán phải gọi điện thoại tới ngân hàng xác minh.
Xác minh xong, Vu Hoài Ngạn cầm bút ký tên vào hóa đơn.
Ôn Chỉ Văn ngồi ở bên cạnh chờ, nhịn không được cảm thán, bộ dáng trả tiền của người đàn ông này thật sự rất đẹp trail
Ôn Chỉ Văn không hề tiếc lời cảm ơn của mình, cười tủm tỉm nói: "Cảm ơn lão công, yêu anh!"
Vu Hoài Ngạn không nghĩ tới cô lại to gan như vậy.
Cô lại dám nói ra loại lời nói thân mật giữa vợ chồng ở ngay trước mặt công chúng!
Mấy người bán hàng đều nhìn bọn họ với ánh mặt chế nhạo.
Vu Hoài Ngạn có chút không được tự nhiên.
Lên xe, Vu Hoài Ngạn cảm thấy vẫn nên nói chuyện này với cô.
"Vã sau em đừng nói những lời giống vừa rồi ở bên ngoài, sẽ mang tới ảnh hưởng không tốt" Anh nói.
Loại chuyện này anh rõ ràng là được, không cần gào tới mọi người đều biết.
Lúc đầu Ôn Chỉ Văn còn không phản ứng lại, nghi hoặc hỏi: "Em nói cái gì?"
".. Chính là câu nói phía sau của câu em cảm ơn anh". Vu Hoài Ngạn chưa bao giờ treo từ "yêu" ở bên miệng.
Cô vừa mới nói gì?
A, đúng là cô có thuận miệng nói một câu yêu anh.
Thế mà Vu Hoài Ngạn lại nói sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");