(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Viên Lệ Lệ: “......”
Cô muốn mở miệng nói tiếp, nhưng không nghĩ tới người bên cạnh đã truyền tới tiếng ngáy hết đợt này tới đợt khác rồi!
Viên Lệ Lệ tức giận đến mức muốn đá anh mấy cái.
Cuối cùng vẫn là thôi đi, chỉ là trong bóng đêm cô trừng anh mấy lần để đỡ cơn tức.
Nghiêng thân mình, Viên Lệ Lệ đưa lưng về phía Vu Thành Hoành đang ngủ, tay nhẹ nhàng mà xoa xoa bụng của mình.
Tuy rằng chồng và mẹ chồng cũng chưa nói gì, nhưng Viên Lệ Lệ vẫn hy vọng thai trong bụng của mình là con trai.
Dù sao tại nhà nước đang thực hành kế hoạch hoá gia đình, lấy tính chất công việc của cô và chồng mình chính là không cho phép được sinh đứa con thứ hai.
*
Sau khi Ôn Chỉ Văn cúp điện thoại, tâm trạng vô cùng vui vẻ mà đi tắm rửa.
Sau đó ngồi xuống lau tóc, dưỡng da một hồi khiến toàn thân đều là mùi thơm ngào ngạt rồi mới lên giường.
Vu Hoài Ngạn ngồi ở trên giường đọc sách di chuyển sang bên cạnh, ngước mắt lên nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: “Gọi điện thoại xong rồi?”
Ôn Chỉ Văn có vẻ mặt kỳ quái mà nhìn anh một cái.
Người đàn ông này bị sao thế, nghe giọng nói có chút âm dương quái khí, không phải cô đã trêu chọc vào anh rồi đấy chứ?
Tuy nhiên, hiện tại tâm trạng của cô rất tốt, sẽ không so đo với anh!
Ôn Chỉ Văn chui vào trong lòng ngực của anh, đôi tay vòng ôm lấy eo anh, đầu còn cọ vào cằm anh, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh làm sao vậy?”
Vu Hoài Ngạn sờ tóc cô một chút, rốt cuộc cũng ý thức được bản thân có chỗ không thích hợp.
Hiện tại anh bị sao vậy, loại hành vi có cảm giác vi diệu lại nâng nâng này là sao đây?
Là bởi vì anh phát hiện thời gian mà cô và mẹ mình trò chuyện điện thoại còn dài hơn so với mình hay sao?
Trong nháy mắt, Vu Hoài Ngạn liền cứng đờ.
Anh xoa nhẹ thái dương, cố gắng xem nhẹ loại cảm giác xúc lạ này. Cũng không trả lời vấn đề của Ôn Chỉ Văn, dù sao vấn đề này rất khó có thể mở miệng.
“Không có gì.” Vu Hoài Ngạn lấy lại bình tĩnh nói.
“Ừm.” Ôn Chỉ Văn ngáp một cái, vốn dĩ cô cũng không trông cậy vào việc có thể nghe được câu trả lời của anh.
“Các em nói chuyện gì thế?” Anh hỏi.
“Cũng không có gì, chỉ nói một ít việc trong nhà mà thôi.” Nói đến vấn đề này, Ôn Chỉ Văn được khơi gợi lên hứng thú, dùng một đôi mắt sáng lấp lánh nhìn về phía anh, “Tuy nhiên, tại sao em lại cảm thấy anh và anh ở trong miệng mẹ không giống nhau lắm?”
Tạ Thục Anh vừa mới ở trong điện thoại vô cùng quan tâm tới Ôn Chỉ Văn.
Lời trong lời ngoài đều đang lo lắng Vu Hoài Ngạn không đối xử tốt với cô.
Ôn Chỉ Văn cũng nghe ra được, Tạ Thục Anh không đánh giá cao người con trai này nhà mình.
Cô nói Vu Hoài Ngạn đối xử với mình khá tốt mà Tạ Thục Anh còn không tin tưởng......
Ôn Chỉ Văn còn cảm thấy rất buồn bực.
Xem tình hình trước mắt, thật sự là cô cảm thấy Vu Hoài Ngạn không tồi.
Bởi vì cô cũng không yêu cầu anh có tình cảm sâu đậm với mình, cho nên cô đều hạ thấp các tiêu chuẩn xuống.
Nhưng tuy là như thế, Vu Hoài Ngạn vẫn là vượt xa các tiêu chuẩn mà cô đặt ra, đúng là một người chồng rất tốt.
“Không giống nhau chỗ nào?” Vu Hoài Ngạn cảm thấy hứng thú hỏi.
Ôn Chỉ Văn vô cùng chân tình mà vỗ mông ngựa: “Anh ở ngoài đời tốt hơn nhiều so với anh ở trong miệng mẹ!”
Đối diện với tầm mắt tín nhiệm của Ôn Chỉ Văn, trong lòng của Vu Hoài Ngạn bỗng dưng mềm nhũn, hóa ra vừa rồi là đang bàn luận về anh sao?
Ngẫm lại cũng đúng thôi, cô và mẹ anh cũng không thân, chủ đề có thể nói cũng chỉ có anh mà thôi.
Cho nên vừa rồi cô mới vui vẻ như vậy?
Đem anh đuổi đi cũng là vì ngượng ngùng để anh nghe được nội dung cuộc đối thoại sao?
Vu Hoài Ngạn nhận ra, cũng bởi vậy anh đưa ra một kết luận ——
Quả nhiên là cô rất yêu anh.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");