Thập Niên 90: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm Thắng

Chương 41: Con Dâu Nhà Em Thật Kiêu Ngạo




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Không có người hiểu biết tính tình của mẹ Tiết hơn Tạ Thục Anh.

Lòng ghen ghét hơi mạnh, không muốn nhìn thấy người khác sống tốt hơn mình, cái gì cũng muốn so cao thấp, nếu như thấy mình không bằng người ta là sẽ cảm thấy cực kỳ khó chịu trong lòng.

Hơn nữa chủ yếu là không biết vì sao mà đôi mắt của mẹ Tiết vẫn luôn nhìn bà chằm chằm.

Vẫn luôn muốn so tới so lui với bà làm Tạ Thục Anh cảm thấy có chút phiền lòng.

Tạ Thục Anh còn nhớ rõ lúc mình kết hôn.

Chồng đối xử với bà rất tốt, cũng thích làm việc nhà, khi chồng ở nhà thì sẽ luôn bảo vệ bà.

So sánh ra thì chồng của mẹ Tiết liền kém cỏi hơn rất nhiều, là cái kiểu nhìn thấy chai dầu trong nhà đổ cũng không biết dựng lên, chuyện gì cùng chờ mẹ Tiết tới làm.

Lúc mẹ Tiết oán than với Tạ Thục Anh thì Tạ Thục Anh cũng không dám lên tiếng, chỉ sợ mẹ Tiết lại ghen ghét.

Thậm chí mỗi lần mẹ Tiết tới gõ cửa, Tạ Thục Anh vừa nghe thấy giọng của bà ta đã phản xạ có điều kiện mà đẩy chồng ra rồi cướp mất công việc nhà mà chồng đang làm, làm bộ là bà đang làm......

Vì thế mà không biết bao nhiêu lần bà bị chồng cười về chuyện này.

Dù sao cũng là chị em họ nên Tạ Thục Anh vẫn luôn không muốn làm quá gay gắt với mẹ Tiết.

Hơn nữa tuy rằng mẹ Tiết có chút nhỏ mọn, ở chung làm người ta thấy phiền lòng, nhưng mà nói như thế nào nhỉ, bà ấy cũng không phải người xấu.

Năm đó, lúc nhà họ Vu gặp nạn thì mẹ Tiết chính là một trong số ít người giúp đỡ bọn họ.

Tuy rằng Tạ Thục Anh cảm thấy bà ta chủ yếu là tới để chế giễu, nhưng mặc kệ nói như thế nào thì bà ta cũng thật sự đã trợ giúp Vu gia.

Vì thế hai người liền vẫn luôn qua lại với nhau.

Nhưng mà Tạ Thục Anh vẫn luôn có một nghi ngờ là có phải mẹ Tiết trừ bỏ bà thì không còn người bạn nào nữa cả, nếu không thì sao bà đã chạy xa như vậy rồi mà mỗi tháng mẹ Tiết vẫn cứ gọi vài cuộc điện thoại tới chỗ bà!

Mẹ Tiết gọi điện thoại tới sẽ nói những cái gì, Tạ Thục Anh không cần nghĩ cũng biết, đơn giản là trước tiên sẽ nói những chuyện bát quái mới xảy ra gần đây, thuận thế khoe khoang một chút là nhà bà ấy vừa xảy ra những chuyện tốt gì, cuối cùng lại âm thầm chà đạp nhà mình một cái.

Tạ Thục Anh ngồi ở trên sô pha ở bên cạnh bàn để điện thoại, không có quá nhiều hứng thú mà chuẩn bị nghe mẹ Tiết thao thao bất tuyệt.

Nhưng điều mà bà không nghĩ tới chính là lần này mẹ Tiết lại không ra bài theo lẽ thường.

“Thục Anh à, hôm nay chị đi tới nhà tiểu Ngạn có gặp vợ của nó, cái người con dâu kia của em, hừ!” Mẹ Tiết nặng nề mà hừ một tiếng.

Tạ Thục Anh nghe được lời này, lập tức liền có hứng thú.

“Làm sao vậy?” Tạ Thục Anh thuận thế gợi mở đề tài.

Mẹ Tiết gọi điện thoại tới đây chính là vì muốn oán giận với Tạ Thục Anh.

Cũng không cần Thục Anh hỏi nhiều mà miệng của mẹ Tiết đã giống như như súng máy “thịch thịch thịch” bắn liên hồi.

Mẹ Tiết vô cùng tức giận mà quở trách Ôn Chỉ Văn toàn phương diện ở trước mặt Tạ Thục Anh, trong đó còn dùng không ít từ ngữ khoa trương.

Ví dụ như...

“Chị sống vài thập niên rồi mà chưa từng gặp con dâu nhà ai kiêu ngạo như thế!”

“Miệng lưỡi rất sắc bén, thật sự là không thể trêu vào......”

“Sao em lại để Tiểu Ngạn cưới một cô vợ như vậy chứ!”

Tạ Thục Anh vừa nghe vừa nghĩ tới chuyện khác.

Lúc trước Vu Hoài Ngạn đột nhiên muốn kết hôn, thực sự làm cho bà trở tay không kịp.

Mấy năm sau khi Vu Hoài Ngạn sinh ra vừa lúc đụng phải lúc Vu gia xảy ra chuyện, trong nhà không phải chịu quá nhiều đau khổ, nhưng mà cũng có không ít phiền toái.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.