(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Không khí đột nhiên yên tĩnh vài giây.
Ở trong bóng tối, đôi mắt trừng lớn của Ôn Chỉ Văn chớp chớp vài cái, sau đó lại chớp thêm vài cái nữa, trong cổ họng rốt cuộc gian nan mà phun ra mấy chữ: "... Không phải chứ?"
"Anh đâu có lợi hại như thế?" Giọng cô tràn đầy sự khó tin.
Vu Hoài Ngạn nghe được câu nói phía sau thì trực tiếp tức cười, duỗi tay nhẹ nhàng bóp chặt lấy mặt cô: "Em có ý gì, có lợi hại hay không chẳng lẽ em không rõ?"
"A, không phải..." Ôn Chỉ Văn không biết nên nói như thế nào.
Vu Hoài Ngạn đứng dậy kéo rèm cửa ra, hôm nay là một ngày trời đầy mây, ánh sáng yếu nhưng cũng khiến căn phòng rạng rỡ hơn.
Xoay người lại, Ôn Chỉ Văn vẫn duy trì tư thế giống lúc nay ngồi trên giường, ngưỡng mặt nhìn anh, bộ dáng mờ mịt.
Nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì trái tim Vu Hoài Ngạn không khỏi mềm nhữn, than nhẹ một tiếng, đi tới bế cô lên: "Đi bệnh viện thôi". Dọc theo đường di tới bệnh viện, cảm xúc của Ôn Chỉ Văn có thể nói là thay đổi thất thường.
Nếu như thật sự giống như những gì mà bọn họ nghĩ thì thật ra cũng không xem như ngoài ý muốn.
Tháng trước, lần nọ lúc tâm huyết dâng trào thì đúng là hai người đã từng nghĩ tới chuyện có con.
Nhưng nghĩ vẫn chỉ là nghĩ, hai người họ không hề cố tình làm gì cả, chỉ để thuận theo tự nhiên mà thôi.
Nhưng không thể ngờ được, như này cũng quá nhanh rồi...
Hiện tại trong bụng cô liền có một sinh mệnh nhỏ sao?
Ôn Chỉ Văn cầm lòng không được mà sờ sờ vào cái bụng bằng phẳng của mình.
Nhưng mà cũng chưa chắc, có lẽ là bọn họ đã đoán sai thì sao?
Ôn Chỉ Văn suy nghĩ lung tung.
Cô nghĩ rất nhiều điều ở trong đầu, nên cũng không chú ý Vu Hoài Ngạn đang lái xe, lúc này anh cũng đang quá im lặng, đường cong trên mặt hơi căng chặt. Thuận lợi tới bệnh viện, Ôn Chỉ Văn nhanh chóng được sắp xếp đi kiểm tra.
Suy đoán mang thai được xác nhận.
Đứa nhỏ này tới thật đột nhiên, hai người cha mẹ trẻ tuổi khó tránh khỏi có chút vụng về.
Sau khi Ôn Chỉ Văn biết được kết quả, trong lúc nhất thời còn không đi đường được.
Vu Hoài Ngạn vẫn đáng tin cậy hơn cô một chút, dọc theo đường đi đều ôm cô.
Chỉ là sắc mặt cũng khó tránh khỏi hơi khẩn trương, động tác cũng rất cẩn thận.
Tới buổi tối, hai người ngủ lại càng không tự nhiên.
Ôn Chỉ Văn cẩn thận bò lên trên giường nằm, tư thế ngủ rất quy củ, nằm thẳng ở trên giường, đôi tay nắm lấy nhau đặt ở trên bụng nhỏ, ngón tay cái chạm vào bụng nhịn không được mà nhẹ nhàng mà giật giật, trong lòng cảm thấy đặc biệt kỳ diệu.
Vu Hoài Ngạn vào thư phòng xử lý một số chuyện.
Lúc anh trở về phòng thì Ôn Chỉ Văn đã sớm lên giường rồi.
Cho rằng cô ngủ rồi nên động tác lên giường của anh cũng rất nhẹ nhàng.
Tuy là như thế nhưng anh vừa nằm xuống đã nghe thấy Ôn Chỉ Văn nói một câu: "A, động tác của anh nhẹ nhàng một chút”.
Vu Hoài Ngạn vội vàng hỏi: "Anh làm em thức giấc hả?"
"Ngô, không phải..." Ôn Chỉ Văn nhíu mày: "Em vẫn chưa ngủ”.
Có cố ky nên Vu Hoài Ngạn cũng không dám làm động tác gì quá lớn.
Chắc hẳn đây chính là lần quy củ nhất ở trên giường của hai vợ chồng bọn họ, quy củ đến mức cũng không biết mình đã ngủ như thế nào.
Hai người đều có chút không được tự nhiên.
Ôn Chỉ Văn không thấy buồn ngủ, nghĩ tới sinh mệnh bé nhỏ trong bụng thì đột nhiên nói với Vu Hoài Ngạn: "Hay là từ hôm nay anh ngủ ở thư phòng nhé?"
Vu Hoài Ngạn: ”..."
Đợi nửa ngày chỉ chờ được một câu như thế, anh thở ra một hơi, trực tiếp xoay người qua kéo vợ vào trong lòng ngực, cường thế nói: "Ngủ."
Ôn Chỉ Văn cũng không dám làm động tác gì quá lớn nên không thể tránh thoát được anh. Chỉ có thể đá anh một cái cho đỡ tức. Bực mình ghê.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");