Thập Niên 90: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm Thắng

Chương 231: Nấu Cơm




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mua phòng ở lúc sau, trừ khi thảo luận việc trang trí nhà ở với công ty nội thất ra, lúc không có việc gì, Ôn Chỉ Văn vẫn theo thường lệ đến công ty tìm Vu Hoài Ngạn.

Hôm nay công việc của Vu Hoài Ngạn xong tương đối sớm.

Hai người thảo luận xem cơm chiều ăn gì.

Bố chồng của dì Dương bị thương tương đối nghiêm trọng, bà ấy không rời ra được, cho nên vẫn còn chưa về.

Hầu hết thời gian gần đây Ôn Chỉ Văn đều ở chung với Vu Hoài Ngạn, phần lớn cũng là ăn ở bên ngoài.

Hôm nay thời gian còn sớm, Ôn Chỉ Văn tìm trên tin tức xem gần đây có nhà hàng nào mới khai trương không.

Không ngờ Vu Hoài Ngạn lại nói: "Em có muốn về nhà mình tự nấu không?"

Ôn Chỉ Văn bỏ tờ báo trong tay xuống, nhìn anh nói: "Anh nấu hả?"

"Ừ, anh nấu." Anh cười nói.

Lại nói tiếp, bởi vì trong nhà có dì Dương, công việc của Vu Hoài Ngạn lại bận rộn, Ôn Chỉ Văn đúng là chưa từng được ăn cơm Vu Hoài Ngạn nấu.

Nếu bây giờ Vu Hoài Ngạn bằng lòng tự nấu, Ôn Chỉ Văn cũng sẵn lòng cho anh thể diện.

"Được đó, vậy em sẽ gọi món!" Ôn Chỉ Văn cười tủm tỉm nói.

"Tùy em gọi." Vu Hoài Ngạn có vẻ rất tự tin.

Mọi chuyện quyết định như vậy một cách vui vẻ.

Trên đường hai vợ chồng về nhà, thuận tiện đi siêu thị một chuyến để mua sắm nguyên liệu nấu ăn.

Sau khi về đến nhà, Vu Hoài Ngạn xách đồ vào phòng bếp.

Ôn Chỉ Văn cũng chạy vào theo, chuẩn bị xem anh thể hiện thần công như thế nào.

Vu Hoài Ngạn vén ống tay áo lên, lộ ra một đoạn cánh tay, thong thả ung dung xử lí các loại nguyên liệu nấu ăn.

Ôn Chỉ Văn chỉ đứng ở bên cạnh nhìn.

Vu Hoài Ngạn nhìn cô một cái, nói: "Trong bếp nhiều khói dầu, em đi ra ngoài xem TV đi, chờ một lát là có thể ăn cơm rồi."

Ôn Chỉ Văn lại cảm thấy xem Vu Hoài Ngạn nấu cơm thú vị hơn nhiều so với việc xem TY.

Hơn nữa nhìn ngó một hồi, cô cũng bắt đầu hơi ngứa tay.

Cô nhảy bắn qua, đẩy Vu Hoài Ngạn ra nói: "A, món này để em làm cho, đây là món sở trường của em đó."

Vu Hoài Ngạn nhường vị trí lại cho cô, nhìn cô cầm lấy dao thái rau, động tác cũng ra dáng ra hình.

Chờ cô thái xong buông dao xuống rồi, Vu Hoài Ngạn đột nhiên cham chậm nói: "Sao anh lại nhớ là trước kia em nói với anh là em không biết nấu cơm nhỉ?"

Ôn Chỉ Văn đang chuẩn bị đặt nồi cho dầu ăn vào: "???"

Cô có từng nói như vậy sao?

A, hình như là có.

Vào ngay ngày hôm sau kết hôn, Vu Hoài Ngạn hỏi cô có thể nấu cơm hay không.

Lúc ấy cô liền phủ nhận ngay lập tức.

Vì thế, Vu Hoài Ngạn còn cố ý mời dì Dương tới...

Không xong, vậy mà cô lại sơ ý quên mất chuyện này!

"Nếu em nói đây là em học với dì Dương, anh tin không?" Ôn Chỉ Văn ý đồ lừa gạt anh nói.

"Anh không nhớ là dì Dương đã từng làm món này đấy." Vu Hoài Ngạn ngẫm nghĩ một hồi, nói.

Ôn Chỉ Văn giơ muôi lên: "Vậy thì anh có ăn hay không đây?"

".. Ăn" Vu Hoài Ngạn nhanh trí mà ngậm miệng.

Thôi, theo như kinh nghiệm của anh, có một số việc vẫn không nên miệt mài theo đuổi thì hơn.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.