(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Người nhiệt tình kia đi qua xem xét, tên đàn ông nhỏ gầy kia vậy mà lại lập tức cất bước chạy.
Này vừa nhìn đã biết là có chuyện mờ ám.
Người nhiệt tình kia vô cùng nhạy bén đuổi theo, đè tên đàn ông nhỏ gầy kia lại, trói lại rồi đưa đến đồn công an.
Đồn công an bên kia vừa hỏi cung, lại phát hiện đối phương lại chính là tên trộm mấy ngày hôm vào nhà họ Tiết trộm đồ!
Nghe nói tên trộm này đến tận lúc bị còng tay còn không rõ tại sao mình lại bị bắt một cách dễ dàng như vậy, hơn nữa còn không phải bị bắt lúc đang đi trộm đồi
Hơn nữa làm sao cảnh sát lại biết chuyện ký hiệu? Làm hại anh ta căn bản không có chuẩn bị gì, sợ tới mức lập tức khai ra hết.
Lúc tin này được truyền đến, nhóm dân cư ngõ Du Thụ này không một ai không vỗ tay tỏ ý vui mừng.
Con dao vẫn luôn treo ở trên đỉnh đầu bọn họ mấy ngày này cuối cùng cũng được gỡ xuống. Di Dương cũng không nhịn được mà cảm thán: "Bắt là tốt, bắt rồi là tốt! Nếu không đúng là khiến người ta lo lắng hãi hùng!"
Ôn Chỉ Văn cũng cảm thấy quá may mắn.
Cô thật sự không ngờ tên ăn trộm lại bị bắt được nhanh như vậy.
Có trách cũng chỉ trách tên ăn trộm kia lòng tham không đáy, một lần thành công, vậy mà lại còn dám đến nữa.
Còn có cái người nhiệt tình kia nữa, nếu không có anh ấy đi ngang, đúng là chưa chắc có thể bắn được tên trộm.
Nguy cơ đã được giải trừ, dì Dương cũng không lập tức dọn về.
Hai người bàn bạc chờ sau khi Vu Hoài Ngạn trở về, dì Dương mới đi.
Chỉ là kế hoạch không theo kịp biến hóa, bố chồng dì Dương đột nhiên bị ngã gay chân, phải vào bệnh viện, cần người đi chăm sóc.
Ôn Chỉ Văn nhìn ra dì Dương khó xử, chủ động nói: "Không sao đâu, Di Dương cứ đi bệnh viện trước đi, bên này tự tôi có thể lo được."
"Nhưng mà..." Di Dương có chút do dự.
"Ngày mai Vu Hoài Ngạn đã về rồi, chỉ một buổi tối, có thể có chuyện gì chứ?" Ôn Chỉ Văn an ủi bà ấy: "Hơn nữa ăn trộm cũng đã bị bắt rồi."
Dì Dương nghĩ cũng phải.
Lúc trước Vu Hoài Ngạn đi công tác thời gian dài như vậy mà Ôn Chỉ Văn ở một mình cũng không xảy ra chuyện gì.
Vì thế nhắc nhở Ôn Chỉ Văn buổi tối vẫn phải nhớ đóng cửa sổ cho thật kỹ xong, dì Dương thu dọn đồ vật của mình, rồi vội vã mà chạy đến bệnh viện.
Ôn Chỉ Văn cũng không cảm thấy có gì.
Tuy nhiên vào buổi tối, cô vẫn là kiểm tra rồi một lần trong nhà các cửa sổ có hay không khóa kỹ.
Ở dưới lầu xem trong TV chốc lát, Ôn Chỉ Văn chuẩn bị lên lầu.
Vừa mới đứng dậy, trước mắt đột nhiên tối sầm, toàn bộ nhà ở tất cả đều tối sầm lại.
Ôn Chỉ Văn sửng sốt.
Đây là... bị cúp điện sao?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");