Thập Niên 90: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm Thắng

Chương 20: Sợ Vợ




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thượng Hải.

Vu Hoài Ngạn đang ở một bữa tiệc.

Lần này anh tới Thượng Hải đi công tác, chủ yếu là vì mở rộng thị trường Thượng Hải cùng với các thị trường lân cận.

Sau khi cải cách mở cửa, kinh tến bên Thượng Hải nhanh chóng phát triển, dân bản địa tiêu dùng còn mạnh mẽ hơn so với danh ở Bắc Kinh.

Hơn nữa mấy năm nay việc buôn bán kinh doanh ngày càng phát triển, tất nhiên là Vu Hoài Ngạn sẽ không bỏ qua thị trường lớn như vậy.

Công ty của Vu Hoài Ngạn có danh tiếng không nhỏ, cũng đã hoạt động ở thị trường Thượng Hải.

Nhưng nói về số lượng, vẫn chỉ là tiêu thụ sản phẩm với số lượng ít, lần này bọn họ muốn làm một trận đánh lớn ở Thượng Hải.

Việc này nghe thì dễ dàng, nhưng quá trình thực hiện cũng gặp khá nhiều khó khăn.

Để mở rộng mối quan hệ ở đây, Vu Hoài Ngạn dành ra một lượng thời gian rất lớn để tham gia vào các bữa tiệc thương lưu nhàn chán nhưng lại rất cần thiết này.

Bữa tiệc kết thúc, sắc trời đã khuya, công việc kinh doanh cũng đã được thương lượng xong.

Mấy người đàn ông bụng phệ béo phì đã ăn uống no đủ, trên mặt đều hiện ra sự tươi cười giả tạo.

“Vu tổng, nếu đã tới Thượng Hải, không bằng đợi chút cùng chúng tôi lại đi câu lạc bộ đêm uống một chén?” Một người đàn ông có nụ cười đáng khinh hiện trên mặt, “Câu lạc bộ đêm ở Thượng Hải của chúng tôi, bảo đảm làm cho anh cảm thấy vừa lòng!”

Vu Hoài Ngạn cau mày, đạm thanh cự tuyệt nói: “Tôi không đi đâu.”

Người đàn ông sau khi bị cự tuyệt thì sắc mặt liền khó coi: “Đây là Vu tổng không cho tôi mặt mũi sao?”

Người đàn ông sau khi uống rượu đều không nói lý lẽ, ít nhất là người đàn ông này ở thời điểm tỉnh táo tuyệt đối sẽ không dám nói chuyện với Vu Hoài Ngạn như vậy.

Vu Hoài Ngạn cũng lười so đo với một tên say rượu, nhưng trên bàn tiệc cũng không nên để cho người ta bị mất mặt, vì thế anh liền tìm cái lý do: “Phụ nữ trong nhà quản nghiêm, xin lỗi.”

Lời này vừa ra, mấy người đàn ông đều nở nụ cười.

“Vu tổng, không nghĩ tới anh lại là một người sợ vợ đấy?”

“Tôi nói này, phụ nữ trong nhà không thể chiều chuộng, chúng ta kiếm được nhiều tiền như vậy, muốn làm cái gì, sao có thể để bọn họ tới quản được.”

“......”

Vu Hoài Ngạn đối với những lời này không tỏ ý kiến gì.

Sau khi thoát thân thành công, Vu Hoài Ngạn thổi gió đêm, đi về phía khách sạn

Có lẽ là vừa rồi lấy Ôn Chỉ Văn làm tấm mộc, dọc theo đường đi Vu Hoài Ngạn không thể không nghĩ tới cô được.

Thời điểm bận rộn thì không nói, hiện tại có thời gian rảnh rỗi, hậu tri hậu giác mà anh ý thức được một điều ——

Ba ngày qua, đến một cuộc điện thoại mà người vợ mới cưới của anh cũng chưa gọi cho anh...

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.