Thập Niên 90: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm Thắng

Chương 196: Phát Hiện Vấn Đề




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngày tháng thoảng qua, đảo mắt đã tới Tết Âm Lịch.

Nhà họ Vu không có nhiều người thân ở bên này, nhưng di vẫn bận rộn với việc đi thăm hỏi người thân và bạn bè.

Nhưng năm nay có Tạ Thục Anh ở đây, Ôn Chỉ Văn cũng không có chút tâm lý gánh nặng nào mà phủi tay đứng phía sai.

Qua Tết Âm Lịch, thời tiết ấm lên từng ngày.

Tạ Thục Anh không chịu ngồi yên, có kế hoạch muốn dọn về nhà cũ ở.

Ôn Chỉ Văn nghe vậy, vội vàng khuyên lại: "Nhà cũ cách bên này rất xa, một mình mẹ đến bên kia ở thì bất tiện biết bao chứ?"

Tạ Thục Anh không cách nào phản bác lại lời này.

Nhưng không phải là bà cũng lo rằng bà ở bên này lâu sẽ ảnh hưởng đến hai vợ chồng son này sao?

Càng quan trọng là, sau một thời gian ở đây, Tạ Thục Anh phát hiện chút mờ ám giữa hai vợ chồng...

Ôn Chỉ Văn cũng không biết Tạ Thục Anh đã phát hiện ra chuyện gì, mà chỉ cho rằng Tạ Thục Anh là không chịu ngồi yên, vì thế mới nói: "Me có muốn con dẫn mẹ đi đến nhà người thân quanh đây một chút không?”

Tạ Thục Anh vừa nghe thấy vậy, trong lòng đã có chủ ý.

Bà ấy cười nói: "Con không nhắc tới chuyện này thì mẹ cũng quên mất, lúc trước mẹ vẫn luôn có kế hoạch muốn đi tìm Tiểu Cẩn, vừa vặn năm nay con bé cũng tốt nghiệp, đến lúc đó mẹ còn có thể trở về cùng với con bé."

"Mẹ muốn đi sang chỗ Tiểu Cẩn bên kia hả?" Ôn Chỉ Văn rất ngạc nhiên.

"Đúng vậy, thừa dịp người còn đi lại được, đi khắp nơi một vòng cũng tốt. " Tạ Thục Anh vô cùng thoải mái nói.

Ôn Chỉ Văn nghe thấy lời này, không khỏi có chút bội phục mẹ chồng mình.

Hơn nữa Tạ Thục Anh cũng đã nói như vậy, chẳng lẽ Ôn Chỉ Văn còn có thể không cho bà ấy đi ư?

"Ra nước ngoài chơi cũng được." Ôn Chỉ Văn cười nói: "Con đoán Tiểu Cẩn cũng giục mẹ rất nhiều lần rồi đúng không?"

Bây giờ Vu Cẩn vẫn thường thường hỏi Ôn Chỉ Văn có muốn đi nước Mỹ chơi với cô ấy hay không. Ôn Chỉ Văn đoán chừng Vu Cẩn cũng đã nhắc đến không ít lần với Tạ Thục Anh.

"Nếu như vậy, hay là ——" Ôn Chỉ Văn hưng phấn nói.

Vừa vặn lúc này, Vu Hoài Ngạn trở về nhà, thuận miệng tiếp câu: "Hay là cái gì?"

Ôn Chỉ Văn quay đầu nhìn về phía Vu Hoài Ngạn, giải thích với anh một câu: "Mẹ tính đi nước Mỹ thăm Tiểu Cẩn, nghỉ ngơi ở bên kia hai ba tháng, vừa lúc còn có thể về nước cùng với Tiểu Cẩn."

"Có thể, nhưng phải liên lạc với Tiểu Cẩn trước, để con bé sắp xếp xong xuôi ở bên kia đã." Vu Hoài Ngạn gật đầu.

Từ rất lâu rồi Tạ Thục Anh đã có kế hoạch đi nước Mỹ, cũng đã xin được visa từ lâu, bây giờ đột nhiên nói muốn đi tìm Vu Cẩn, Vu Hoài Ngạn cũng không cảm thấy bất ngờ.

Nhưng giây tiếp theo, anh lại nghe thấy Ôn Chỉ Văn vui vẻ nói: "Vừa lúc em cũng không có việc gì, hay là 一一"

Lông mày Dư Hoài Ngạn giật giật, anh cảm thấy câu mà Ôn Chi Văn định nói tiếp chắc chắn không phải thứ gì mà anh muốn nghe. "Hay là, em đi cùng mẹ qua đó đi! Để mẹ ra nước ngoài một mình thì khiến người khác không yên tâm biết bao chứ?"

Vu Hoài Ngan:

Anh biết ngay mà.

Vu Hoài Ngạn trầm mặc một chút, mới chậm rãi nói: "Trong khoảng thời gian này không phải là công ty các em đang có kế hoạch muốn mở rộng quy mô sang thành phố bên cạnh hả, em đi được sao?"

Ôn Chỉ Văn cũng không nắm được ý của Vu Hoài Ngạn, ngược lại lại còn nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nói: "Không sao cả, lúc trước em đã đi qua đó với Điền Hân một lần rồi, người trong công ty cũng đã có thể ứng phó rồi, cũng không nhất định phải cần em ở đây."

Vu Hoài Ngạn: "..."

Nói thế nào nhỉ, nếu cô đi khoảng trên dưới một tháng thì anh còn có thể miễn cưỡng tiếp thu.

Nhưng đi tận hai ba tháng, có phải là hơi lâu rồi không?

Hơn nữa người phụ nữ này quả nhiên không có trái tim mà, nói di là đi, chẳng lẽ cô không có một chút tiếc nuối anh sao?

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.