(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhìn điện thoại hiển thị cuộc gọi kết thúc, Hoàng Minh Đức tức giận đến mắng một câu, không nhịn được mà oán giận với Vu Hoài Ngạn: "Tôi thật phục rồi, cứ nói cửa hàng bánh kem mới mở ở đường Hữu Nghị ăn rất ngon, bảo tôi mua về cho cô ấy, cũng không nghĩ đến tôi đã bận cả một ngày rồi, bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon thôi."
Vu Hoài Ngạn không tỏ ý kiến, kéo cửa xe ra, nhìn Hoàng Minh Đức vẫn đang tức giận, hỏi câu: "Cậu muốn đi không?"
"Tôi đi cái quỷ!" Hoàng Minh Đức kiên quyết nói.
"Đi thôi, cậu cũng vê nhà sớm một chút." Vu Hoài Ngạn lên xe, khởi động xe đi về nhà.
Trên đường trở về, Vu Hoài Ngạn nhớ tới Hoàng Minh Đức nói, ý thức được anh về nhà hình như có đi qua đường Hữu Nghi.
Thả chậm tốc độ xe, Vu Hoài Ngạn nhìn qua bên đường, đúng là nhìn thấy một cửa hàng bánh kem mới mở.
Nhớ tới Ôn Chỉ Văn dường như cũng rất thích ăn mấy thứ này, Vu Hoài Ngạn bẻ tay lái, ngừng xe bên đường. Về đến nhà đã gần 10 giờ tối.
Vu Hoài Ngạn vào phòng mới phát hiện Ôn Chỉ Văn còn chưa ngủ, đang ngồi ở trên sô pha xem TY.
Vu Hoài Ngạn đi qua.
Ngồi xuống bên cạnh cô, thuận tiện đặt hộp bánh kem trong tay tới trên bàn trà trước mặt cô.
"Đây là cái gì?" Ôn Chỉ Văn trượt xuống sô pha cảm thấy hứng thú hỏi: "Bánh kem sao?"
Cô ngửi được một mùi ngòn ngọt của bơ.
"Ừ, buổi tối em đừng ăn, ngày mai hãng ăn." Vu Hoài Ngạn trả lời.
Thấy cô ngồi dưới đất, anh dứt khoát kéo người vào trong lòng: "Đừng ngồi dưới đất."
Nhưng mà mới vừa ôm người vào lòng, Ôn Chỉ Văn đã dùng tay đẩy anh.
Vu Hoài Ngạn rất nhẹ nhàng mà khống chế tay cô, ghé sát mặt cô, khó hiểu hỏi: "Em trốn cái gì?"
Ôn Chỉ Văn nhìn anh một cái tỏ vẻ sống không còn gì luyến tiếc.
Ngay sau đó, Vu Hoài Ngạn nghe thấy bên cạnh vang lên mấy tiếng ho khan.
Anh quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Tạ Thục Anh đang bưng ly nước đứng ở cách đó không xa, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Vu Hoài Ngạn: ”..."
"Mẹ, mẹ đã đến?" Sắc mặt Vu Hoài Ngạn vẫn không thay đổi, anh lên tiếng chào hỏi Tạ Thục Anh.
Đồng thời còn dùng bàn tay đang đặt trên lưng Ôn Chỉ Văn khẽ vỗ.
Ôn Chỉ Văn hiểu ý, cô vội vàng lăn xuống khỏi người anh.
Tạ Thục Anh nhìn thấy hai vợ chồng trẻ như thế này thì cười, gật đầu nói: "Mẹ đến vào buổi chiều."
"Sao không nói trước với con một tiếng?" Vu Hoài Ngạn sửa sang lại quần áo, đứng lên nói.
"Con bận rộn nhiều việc, mẹ đến đây cũng không phải chuyện gì to tát." Tạ Thục Anh cười, bà còn nói một câu đầy ẩn ý: "Bây giờ gặp mặt cũng giống nhau cả thôi."
Vu Hoài Ngạn vẫn bình tĩnh như trước: "Đúng vậy."
Tạ Thục Anh xem như đã biết đứa con trai này của bà, khả năng giữ bình tĩnh của anh đã được tập luyện rất tốt.
Ngoại trừ mới bắt đầu anh còn hơi ngạc nhiên, sau đó bà không thể phát hiện bất kỳ biểu hiện thất thố gì khác từ anh...
Tạ Thục Anh cười lắc đầu, nói: "Thời gian cũng không còn sớm nữa, mẹ lên lầu trước. Vợ chồng trẻ các con cũng đi nghỉ ngơi cho sớm di
"Vâng, me đi thong thả!" Vu Hoài Ngạn nhìn theo Tạ Thục Anh đi lên lầu.
Chờ đến khi Tạ Thục Anh đã biến mất ở chỗ rẽ của cầu thang thì Vu Hoài Ngạn mới quay đầu lại. Lúc này Ôn Chỉ Văn đã nằm một nửa trên ghế sofa, trong ngực ôm cái gối, bả vai đang run rẩy, dáng vẻ này là đang nén cười.
"Em cố ý?" Anh cúi người rút chiếc gối trong ngực cô ra.
Ôn Chỉ Văn nín cười, cô ngồi trên ghế sofa, ngửa đầu nhìn anh, trong giọng nói còn mang theo ý cười rất rõ ràng: "Làm sao có thể. Rõ ràng em muốn cho anh một bất ngờ."
Ôn Chỉ Văn cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện giống như vừa rồi, chuyện ôm ôm ấp ấp thế này vốn dĩ chỉ là chuyện bình thường, nhưng nếu bị người lớn bắt gặp thì đúng là hơi lúng túng.
Chẳng qua người đàn ông này rất biết giả vờ. Vừa rồi, khi lắng nghe cuộc đối thoại giữa anh và Ta Thục Anh, đúng là cô đã nén cười rất khổ sở.
Vu Hoài Ngạn nghiêng người, liếc nhìn cô: "Bất ngờ? Anh thấy em muốn khiến anh khiếp sợ thì đúng hơn."
"Thế này còn không phải tự anh tìm sao?" Ôn Chỉ Văn không hề có chút đồng tình nào.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");