(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Được thôi, anh muốn đi lấy thì cứ để anh đi vậy. Điện thoại của Tiết Kỳ bị cơ thể anh ấy đè xuống, nếu để cô đi lấy đúng là không được tiện lắm.
"Vậy anh nhanh đi!" Nhìn thấy Vu Hoài Ngạn đứng lên nhưng vẫn không động đậy, Ôn Chỉ Văn đành phải đẩy nhẹ vào anh.
Cuối cùng Vu Hoài Ngạn cũng kịp phản ứng, anh đi đến chỗ của Tiết Kỳ với tốc độ không được ổn định. Đến nơi, anh lục lọi trên lưng Tiết Kỳ một trận, sau đó mới câm được điện thoại.
Anh lại quay trở lại, ngồi ngay bên cạnh Ôn Chỉ Văn, tiện thể còn không quen kéo cô vào lòng mình.
Ôn Chỉ Văn để tùy anh, cô vươn người đến tay kia của anh để lấy điện thoại của Tiết Kỳ.
Tuy Vu Hoài Ngạn đã say rượu nhưng vẫn may mắn là anh chỉ muốn ngồi bên cạnh cô, ngoài ra còn lôi kéo ngón tay cô đùa nghịch, còn lại cũng không có hành động kỳ lạ gì khác, nhờ vậy Ôn Chỉ Văn cũng bớt lo lắng.
Ôn Chỉ Văn tựa vào lồng ngực anh, cô tập trung nhìn vào điện thoại của Tiết Kỳ. May mắn lúc này Tiết Kỳ đã đổi điện thoại mới, nếu vẫn là loại điện thoại cũ to đùng kia thì cô thật sự không biết làm thế nào mới liên hệ được với người nhà anh ãy.
Điện thoại ở thời này vẫn chưa có mật mã, chỉ cần nhấn cho màn hình sáng lên là có thể sử dụng.
Ôn Chỉ Văn mở danh bạ ra, sau đó tìm được ghi chú số điện thoại nhà, cô trực tiếp gọi đi.
Chờ một lúc lâu sau đó mới có người nhận điện thoại, bên kia điện thoại đã truyền đến giọng nói phụ nữ: “A lô, Tiết Kỳ?"
Ôn Chỉ Văn cầm di động mở miệng: "Là chị dâu sao? Em là Ôn Chỉ Văn."
"Là chị đây" Thang Linh Na mở miệng: "Làm sao em..."
"Là thế này. Bây giờ bọn em đang ở quán bar BC, anh họ đã uống say rồi, chị có thể đến đây đón anh ấy về không?" Ôn Chỉ Văn nhanh chóng giải thích.
Thang Linh Na bên kia im lặng rất lâu mới mở miệng: "Được rồi! Chị lập tức đến ngay."
Nghe Thang Linh Na nói sẽ đến, cuối cùng Ôn Chỉ Văn cũng có thể nhẹ nhàng thở ra.
Sau khi cúp máy, cô có thể yên tâm ngồi đợi. Lúc này, Vu Hoài Ngạn đột nhiên buông tay cô ra, bắt đầu chuyển sang chơi đùa với tóc của cô.
Ôn Chỉ Văn lập tức giải cứu tóc của cô ra khỏi tay anh.
Hiếm khi được chứng kiến Vu Hoài Ngạn say rượu, lúc này bỗng nhiên Ôn Chỉ Văn lại nổi lòng muốn đùa.
Cô dựng một ngón tay lắc lư qua lại trước mắt anh ấy, hỏi: "Đây là mấy?"
Mắt của Vu Hoài Ngạn đi lòng vòng theo ngón tay của cô. Khi Ôn Chỉ Văn cho rằng Vu Hoài Ngạn đang cố gắng phân biệt mấy ngón tay thì anh đột nhiên kéo ngón tay cô qua, đặt lên môi mình, hôn lên đó.
Cảm giác tê dại từ ngón tay truyền lên não, trong nháy mắt Ôn Chỉ Văn đã cứng đờ.
Trong thoáng chốc thời gian giống như bị ngưng đọng lại, mỗi một giây đồng hồ giống như bị kéo dài.
Tiếng nhạc, tiếng ồn ào bên tai trong nháy mắt cũng bị rút đi, đột nhiên thế giới trở nên vô cùng yên tĩnh.
Ngón tay của cô vẫn còn bên môi anh, hơi thở nóng rực khẽ phun vào mu bàn tay cô, khiến bàn tay cô cũng nóng lên theo. Trong vô thức Ôn Chỉ Văn nhìn lên mặt Vu Hoài Ngạn, chỉ thấy ánh mắt anh rất mờ mịt, không thể thấy được gì rõ ràng.
Giống như đã trải qua rất lâu nhưng thật ra thời gian cũng chỉ mới qua vài giây đồng hồ.
Ôn Chỉ Văn bỗng rụt tay mình lại.
Người đàn ông này đang làm gì trước mặt mọi người thế này?
Ôn Chỉ Văn che mặt mình, đôi mắt xinh đẹp quét nhìn xung quanh bốn phía rất chột dạ.
Tiết Kỳ vẫn nằm sấp trên bàn, bất tỉnh nhân sự. Vị trí ghế dài họ ngồi hơi lệch nên hầu như không có người chú ý đến hành động vừa rồi của họ...
Vu Hoài Ngạn không còn tay của Ôn Chỉ Văn để chống đỡ, anh lập tức cắm đầu xuống bên cạnh.
Ôn Chỉ Văn đành phải kéo anh lại, để anh ngồi ngay ngắn.
Vất vả lắm mới đỡ được anh ngồi thẳng người nhưng Vu Hoài Ngạn lại quấn lấy cô, anh dùng mặt mình cọ lên mặt cô, trong miệng còn không ngừng gọi cô: "Bà xã, bà xã, bà xã."
"Ở đây, ở đây! Anh thả em ra trước đãi" Ôn Chỉ Văn lấy tay đẩy mặt anh ra.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");