(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cố Hiểu Phương nhìn tấm danh thiếp đang nằm trên bàn, mặt mày anh ấy tràn ngập vẻ không thể tin, ngẩng đầu lên thì đôi môi đã bắt đầu co giật: "Đây là..."
Thế này là biểu thị muốn cho anh ấy một cơ hội sao?
Hạnh phúc đến quá đỗi bất ngờ, Cố Hiểu Phương bất ngờ nhưng có chút sợ hãi không nói nên lời.
Vu Hoài Ngạn cũng không thèm để ý đến Cố Hiểu Phương này đang rối loạn trong lòng, anh rất chuyên nghiệp hỏi thêm một câu: "Anh còn có gì muốn hỏi không?"
Cố Hiểu Phương nghĩ đến nửa ngày, sau cùng lại hỏi một câu không hề có liên quan: "YJ kia là nam hay nữ ạ?"
Câu hỏi này vừa được hỏi ra, Cố Hiểu Phương lập tức hối hận. Anh ấy cảm thấy câu hỏi này của mình quá ngốc.
Ôn Chỉ Văn nhịn cười không được: "Tiểu Cẩn là nữ"
Mặt mày Cố Hiểu Phương càng đỏ hơn, anh ấy không tự chủ được gật đầu nói: "Ồ, ồ." *
Rất nhanh sau đó Cố Hiểu Phương đã thu dọn đồ đạc rời đi, trong phòng riêng lúc này chỉ còn hai người là Vu Hoài Ngạn và Ôn Chỉ Văn.
Ôn Chỉ Văn hỏi Vu Hoài Ngạn: "Ông xã, anh thật sự tính toán muốn đầu tư sao?"
Vu Hoài Ngạn chậm rãi trả lời: "Không phải anh. Là Tiểu cẩn."
Nghe hết trình bày của Cố Hiểu Phương, Vu Hoài Ngạn cảm thấy hạng mục này đúng là có giá trị đầu tư nhất định, nhưng đến cùng có thể hay không thì vẫn còn là một ẩn số.
Trước mắt có thể đầu tư vào ba trăm bốn mươi ngàn để thăm dò sâu cạn thế nào, nếu thật sự làm được thì có thể tiếp tục đầu tư, nếu làm không được cũng chỉ có thể để số tiền đầu tư trước đó trôi theo dòng nước.
Đầu tư ấy mà, vốn dĩ là một công việc có tính mạo hiểm.
Nhưng nếu không thể đầu tư thì chắc chắn không thể kiếm lời.
"Ngược lại là em. Đúng là rất có bản lĩnh. Còn dám một mình đi gặp một người trên mạng không hề quen biết?" Vu Hoài Ngạn lạnh lùng nói. Nhìn qua có lẽ anh còn có ý muốn tính sổ với Ôn Chỉ Văn.
Ôn Chỉ Văn biết mình không thể nào tránh khỏi kiếp nạn này, cô giải thích nói: "Không phải anh đều đã biết rồi sao? Ngay từ đầu em và Tiểu Cẩn đều cho rằng anh ta là nữ, em cũng không phải đi một mình, em đã gọi Điền Hân đi với em."
Cô gái Điền Hân kia thấy tình hình không ổn nên đã chuồn đi mất rồi, đã thế còn lái xe của cô đi luôn.
Ôn Chỉ Văn vừa mới đọc tin nhắn trong điện thoại mới biết được chuyện này.
Vu Hoài Ngạn nhìn chằm chằm cô trong một lát, vẫn không nói chuyện.
Ôn Chỉ Văn bị anh nhìn như vậy cảm thấy không được tự nhiên, khi cô cho rằng anh còn muốn nói gì đó thì đột nhiên anh đã đứng lên, nói: "Thời gian không còn sớm nữa, đi ăn cơm thôi!"
Ôn Chỉ Văn sững sờ, trong vô thức cô cũng đi theo anh.
Hai người họ cùng nhau tìm đến một nhà hàng ăn cơm.
Sau khi cơm nước xong xuôi lại cùng nhau về nhà. Sau khi vê đến nhà, Vu Hoài Ngạn mới xoa đầu cô, nói: "Anh còn có chút việc phải xử lý."
Sau đó đã lập tức đi vào phòng làm việc.
Thấy mình đã bị nhốt ngoài cửa thư phòng, mãi một lúc sau Ôn Chỉ Văn mới ý thức được: Có phải anh còn tức giận không?
Rõ ràng biểu hiện của anh không có gì quá khác biệt với thường ngày nhưng làm thế nào Ôn Chỉ Văn cũng có cảm giác giống như anh không thèm để ý đến cô.
Rõ ràng bây giờ hai người cũng không hề cãi nhau, lại không có mâu thuẫn gì, thậm chí cả hai còn tôn trọng nhau như khách nhưng Ôn Chỉ Văn lại cảm thấy rất khó chịu.
Cô thở ra một hơi thật dài, quyết định kiếm việc gì đó để làm hòng di chuyển sự chú ý của mình.
Ôn Chỉ Văn tìm chiếc bút ghi âm trong túi xách của mình, cô nghĩ hiện tại cũng không có gì làm nên dứt khoát bật máy tính lên, chuyển đoạn ghi âm vào máy vi tính, ngẫm nghĩ chờ cho đến khi Vu Cẩn online thì chuyển cho cô ay.
Thời gian chuyển file âm thanh khá lâu, Ôn Chỉ Văn nhìn chằm chằm vào máy tính mà ngẩn người. Không lâu sau đó, ảnh đại diện cho nick của Vu Cẩn đã sáng lên.
Ôn Chỉ Văn nhìn thời gian tính ra có lẽ bây giờ cô ấy mới thức dậy.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");