(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Một đường đi từ ngoài đường đến quán trà, Cố Hiểu Phương tựa như chưa hề mở miệng nói gì, nhìn qua giống như có chút suy nghĩ viển vong.
Đây là bởi vì từ sau khi nhìn thấy Ôn Chỉ Văn, đầu óc của anh ấy đã ở vào trạng thái vô cùng hỗn loạn.
Cố Hiểu Phương thật sự nghĩ mãi cũng không ra, người bị anh ấy xem là cậu em trai vẫn còn đang đi học làm sao lại biến thành một người phụ nữ trẻ tuổi có dáng vẻ xinh đẹp đến lóa mắt khiến người ta không dám nhìn quá nhiều thế này.
Kịch càng gây cấn hơn chính là người chồng của cô gái này bỗng nhiên xuất hiện, đồng thời sắc mặt còn vô cùng thối.
Ngay lúc đó Cố Hiểu Phương suýt nữa đã cho rằng có phải anh ấy đã bị dính vào mối quan hệ bất chính gì đó rồi không, rõ ràng dù trong thực tế hay ở trên mạng anh ấy cũng đều là một công dân rất tuân thủ pháp luật.
Mãi đến khi nghe thấy Ôn Chỉ Văn giải thích Cố Hiểu Phương mới biết rõ chuyện này rốt cuộc là thế nào. Ôn Chỉ Văn nhìn trạng thái hiện tại của Cố Hiểu Phương, cô ý thức được có lẽ người này cũng giống như vậy, anh ấy không biết gì cả. Thế là cô chủ động giới thiệu: "Cái kia, anh Cố đúng không? Tôi tên là Ôn Chỉ Văn, bên cạnh tôi là chồng của tôi, anh ấy là Vu Hoài Ngạn, chúng tôi cũng chính là anh trai và chị dâu của Tiểu Cẩn đã cùng trò chuyện với cậu đó."
"Tiểu Cẩn cảm thấy rất có hứng thú với trang web anh đang làm nên có ý muốn giúp đỡ anh. Cậu có thể nói nói cụ thể với chúng tôi vê những thứ anh cần làm cho trang web không?”
"Đúng rồi! Tôi có thể ghi âm lại quá trình chúng ta nói chuyện không? Tiểu Cẩn cũng muốn nghe." Ôn Chỉ Văn tiện tay lấy bút ghi âm trong túi xách mình ra.
Trong đầu Cố Hiểu Phương vẫn có chút hỗn loạn nhưng anh ấy vẫn gật đầu: "Có thể."
Lấy được sự đồng ý, ấn tượng của Ôn Chỉ Văn về Cố Hiểu Phương đã tốt hơn trước nhiều.
Cô vừa muốn mở miệng nói tiếp, lại chú ý đến Vu Hoài Ngạn bên cạnh, thế là cô cố ý lấy lòng anh, kéo tay áo anh, nói: "Ông xã, hay là anh hỏi nhé!"
Vu Hoài Ngạn không hề từ chối, anh chờ đợi Cố Hiểu Phương mở miệng.
Cuối cùng Cố Hiểu Phương cũng nhìn ra hai vợ chồng ngồi trước mặt anh ấy. À không, là người bạn trên mạng kia của anh ấy thật sự có ý muốn giúp đỡ mình.
Với lần gặp người bạn trên mạng này, Cố Hiểu Phương thật sự cũng không có mong đợi quá nhiều gì cả.
Trước hôm nay anh ấy đã mặt dày mày dạn tìm đến một số ông chủ có tiền ở thành phố Bắc nhưng đều là bị đuổi ra ngoài, hoặc đối phương nghe xong trình bày của anh ấy thì đều châm biếm anh ấy suy nghĩ hão huyền.
Cố Hiểu Phương nản lòng thoái chí mới tiện tay đăng tin lên mạng.
Nhưng phần lớn người trên đó đều mắng anh ấy là kẻ lừa đảo, hoặc nói anh ấy là kẻ muốn tìm thú vui.
Lâu dần Cố Hiểu Phương cũng bắt đầu nghi ngờ chính mình.
Ngay khi gặp được Vu Cẩn trên mạng, thật ra Cố Hiểu Phương cũng có ý muốn từ bỏ, anh ấy đã chuẩn bị rời khỏi thành phố Bắc đến một thành phố khác tìm kiếm công việc, chờ đến khi tích lũy đủ tiền thì bắt đầu lại từ đầu.
Khi anh ấy đồng ý gặp mặt Vu Cẩn là bởi vì hai người họ trò chuyện khá hợp ý, Cố Hiểu Phương cũng xem như mình đã có được một người bạn.
Nhưng dù thế nào Cố Hiểu Phương cũng không ngờ, mọi chuyện lại xuất hiện bước ngoặt thế này.
Cũng may bản thân anh ấy là một người cẩn thận, tuy không ôm quá nhiều hy vọng vào lần gặp mặt này với Vu Cẩn nhưng anh ấy vẫn mang theo đầy đủ các loại tài liệu.
Nếu đã có cơ hội, Cố Hiểu Phương lập tức bình tĩnh lại, đối diện với ánh mắt khiến người ta vô cùng áp lực của Vu Hoài Ngạn, anh ấy bắt đầu lắp ba lắp bắp tự giới thiệu trang web bản thân mình muốn làm.
"Tôi, tôi tên là Cố Hiểu Phương, là sinh viên đã tốt nghiệp vào năm ngoái của trường đại học Kinh Tây. Đây là bằng tốt nghiệp của tôi, hai người có thể nhìn thử" Cố Hiểu Phương đẩy bằng tốt nghiệp của mình sang: "Trước đây khi còn học trong trường, tôi cũng đã từng làm một số hạng mục nhỏ, mọi người có thể xem thử..."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");