Thập Niên 90: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm Thắng

Chương 142




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhưng cho dù nằm ở trên giường, Ôn Chỉ Văn cũng không hề buồn ngủ, vẫn luôn cảm thấy trong lòng giống như có chuyện gì đè nặng vậy.

Lăn qua lộn lại vài lần, Ôn Chỉ Văn gãi gãi tóc mình, nhận mệnh mà ngồi dậy, mở đèn đầu giường, đồng thời câm lấy điện thoại bên cạnh bệ đèn bàn.

Ôn Chỉ Văn ấn xuống phím trò chuyện, theo bản năng định gọi điện thoại cho Vu Hoài Ngạn.

Nhưng vô tình liếc qua thời gian hiện giờ, cô lại rời khỏi giao diện trò chuyện ôm điện thoại nằm xuống, cuối cùng soạn một đoạn tin nhắn gửi qua.

"Ngủ rồi sao?"

Ôn Chỉ Văn gửi tin nhắn xong, liền gấp gáp khép điện thoại lại.

Cô cũng không cảm thấy Vu Hoài Ngạn có thể lập tức nhìn thấy tin nhắn của cô, không biết chừng lúc này anh đã đã ngủ lâu rồi.

Nhưng cô vừa mới buông điện thoại không bao lâu, đã có một cuộc gọi đến. Ôn Chỉ Văn nhanh chóng lấy điện thoại ra xem, khóe miệng bất giác mà giương lên.

Cái người đàn ông Vu Hoài Ngạn này quả nhiên vẫn không có tình thú như vậy.

Ôn Chỉ Văn oán thầm trong lòng một câu, nhưng vẫn là nhanh tay ấn xuống phím nghe.

"A lô?" nửa khuôn mặt Ôn Chỉ Văn chôn ở gối đầu mềm mại, giọng nói nghe qua có chút buồn.

"Còn chưa ngủ sao?" giọng của Vu Hoài Ngạn truyền tới qua ống nghe điện thoại.

"Không phải anh cũng vẫn chưa ngủ sao?" Ôn Chỉ Văn trở mình, đổi điện thoại sang tai bên kia.

"Mới vừa bận xong." Vu Hoài Ngạn trầm ngâm một chút nói.

"Vậy em có quấy ray anh không, nếu không hay là em cúp máy nhé?" Ôn Chỉ Văn vô cùng hiểu chuyện mà nói.

"Không đâu, không cần cúp." Anh nói.

Ôn Chỉ Văn "Ồ" một tiếng, không cắt điện thoại, nhưng cũng không biết nên nói gì nữa.

Đây là một cuộc điện thoại bất ngờ, không giống trước kia, mỗi lần trước khi gọi điện thoại cho Vu Hoài Ngạn, thật ra Ôn Chỉ Văn đều đã nghĩ ra mình muốn nói gì rồi.

Nhưng lần này, lại hoàn toàn không có.

"Anh còn tưởng rằng lúc này em vẫn còn đang chơi máy tính." Vu Hoài Ngạn đột nhiên nói.

"Xem anh nói gì kìa, em cũng không nghiện nét đến vậy chứ?" Ôn Chỉ Văn phản bác lại, ít nhất hôm nay cô đã đóng máy tính bò lên trên giường từ sớm rồi!

"Không có sao?" Vu Hoài Ngạn cười khẽ một tiếng.

Ôn Chỉ Văn đột nhiên cảm thấy điện thoại dán ở bên tai hơi nóng lên.

"Chừng nào thì chuyến đi công tác của anh kết thúc?" Không muốn tiếp tục cái đề tài này, Ôn Chỉ Văn hỏi sang chuyện khác.

Mỗi lần Vu Hoài Ngạn đi công tác, thật ra mỗi lần Ôn Chỉ Văn gọi điện thoại đến cho anh đều sẽ hỏi câu này.

Nhưng lần này, Vu Hoài Ngạn lại cảm giác được sự khác biệt rất nhỏ.

Trong lòng anh khẽ động, cầm điện thoại nói: "Em đây là... nhớ anh sao?"

Ôn Chỉ Văn phản bác theo bản năng: "Mới không có!" Lời vừa ra khỏi miệng, chính Ôn Chỉ Văn cũng sửng sốt.

Cô cũng không rõ vì sao cô lại phản bác nhanh đến như vậy, rõ ràng phải lập tức thừa nhận mới đúng, dù sao thì trước kia cô cũng như vậy mà.

Ôn Chỉ Văn cầm điện thoại đột nhiên không biết nên nói gì, cô do dự xem có nên lập tức cúp điện thoại luôn không, nhưng như vậy lại giống như hơi có vẻ giấu đầu lòi đuôi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.