(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ôn Chỉ Văn híp mắt nhìn kỹ hơn. Đột nhiên toàn thân cô cứng đờ. Hiển nhiên cô biết đó là gì.
Đệt! Đệt! Sao tờ hóa đơn kia lại nằm trong tay Vu Hoài Ngạn thế này?
Ôn Chỉ Văn do dự giữa mặc kệ và không mặc kệ trong một lúc, sau cùng cô vẫn quyết định phải thử cứu chữa trước đã, nếu thật sự không còn cứu chữa được nữa thì bày ra hết cũng không muộn.
Thế là cô nuốt một ngụm nước bọt, thăm dò nói: "Nếu em nói nó không phải là của em, anh có tin không?”
"Em cảm thấy thế nào?"Vu Hoài Ngạn hỏi.
"À... Chuyện này cũng không phải không được, chỉ cần anh có muốn hay không thôi." Ôn Chỉ Văn càng nói giọng nói càng nhỏ đi.
Vu Hoài Ngạn hừ lạnh một tiếng: "Trên tờ hóa đơn này viết tên của em, em đừng nói có người trùng tên trùng họ với em, đồng thời còn làm nó rơi vào trong xe của em."
Trong xel
Ôn Chỉ Văn bắt được từ mấu chốt. Đệt! Tờ ngân phiếu này được Vu Hoài Ngạn tìm thấy trong xe của mình.
Người đàn ông này sao phải lật tung xe của cô lên làm gì nhỉ?
À, hình như anh đã giúp mình tìm hoa tai.
Ôn Chỉ Văn: "..." Đệt!
"Vậy không phải anh cũng đã nhìn thấy rồi sao? Cũng chỉ là một tờ hóa đơn của công ty du lịch mà thôi." Ôn Chỉ Văn giãy giụa: "Cũng đâu phải cái gì rất ly kỳ."
"Đúng vậy!" Vu Hoài Ngạn khoanh hai tay, anh không nhanh không chậm nói: "Nhưng điều thú vị chính là, nếu anh nhớ không lầm thì thời gian đó là ngày thứ hai khi chúng ta đến San Francisco. Em không có gì giải thích sao?"
Thiệt thòi cho anh, lúc ấy anh còn tưởng cô không nỡ xa mình nên anh đã phá vỡ nguyên tắc của mình, nhờ người ngay trong đêm phải đặt vé máy bay đưa cô đi theo.
Không ngờ người phụ nữ này đã có kế hoạch đi du lịch từ trước đó.
Ôn Chỉ Văn cảm thấy có lẽ lần này thật sự tiêu rồi.
Người đàn ông Vu Hoài Ngạn này chú ý đến những chỉ tiết nhỏ thế này? Chắc không phải muốn vạch mặt cô đó chứ!
Ôn Chỉ Văn vừa nảy ra ý nghĩ này thì đột nhiên nhớ đến chuyện đêm hôm đó và chuyện sáng nay.
Rõ ràng chính Vu Hoài Ngạn đột nhiên muốn dẫn cô xuất ngoại, thế nhưng vì sao đến bây giờ tất cả đều trở thành lỗi của cô rồi?
Không được! Cô không thể hoảng!
Cô ngẫm nghĩ một lúc mới mở miệng: "Được rồi, hóa đơn này là của em. Như anh đã biết, em và Điền Hân đã có kế hoạch mở rộng quy mô cho cửa hàng, lúc ấy cô ấy và em đã hẹn nhau cùng đi... khảo sát mấy tiệm cắt tóc, thẩm mỹ của ngoại quốc. Hơn nữa lúc ấy anh lại đi đến Mỹ công tác lâu như vậy, một mình em đối mặt với ngôi nhà trống không thì có ý nghĩa gì?”
Ôn Chỉ Văn nói nửa giả nửa thật, càng nói lại càng thuận miệng, trong thoáng chốc đã vô cùng nhập vai, theo đó cô còn ai oán, trừng mắt nhìn Vu Hoài Ngạn.
Thật ra Vu Hoài Ngạn cũng không phải kiểm soát không muốn Ôn Chỉ Văn đi nơi khác, thậm chí là xuất ngoại du lịch. Điều khiến anh để ý chính là ngày ghi trên tờ hóa đơn này. Bây giờ Ôn Chỉ Văn lại nói thế này, anh ngẫm nghĩ lại cảm thấy hình như đúng là không có vấn đề gì cả.
Trên mặt Vu Hoài Ngạn lộ ra vẻ đang ngẫm nghĩ.
Ôn Chỉ Văn nhìn thấy dáng vẻ này của anh thì không ngừng cố gắng hơn nữa, sau đó còn ấm ức, chực khóc: "Em thật sự không ngờ anh lại vì một tờ hóa đơn mà nghỉ ngờ em, chất vấn em, không tin em."
Vu Hoài Ngạn bị chụp cho cái mũ lớn như thế: "???"
Anh có nghi ngờ cô, chất vấn cô, không tin cô sao?"
"Anh còn nghi ngờ tình cảm của em dành cho anh!" Kỹ thuật diễn xuất của Ôn Chỉ Văn đã lên hàng đầu, cô bước đi ngang qua anh, muốn đi thẳng ra ngoài: "Nếu đã vậy, em đi là được."
Vu Hoài Ngạn kéo cánh tay cô, kéo người vào trong lòng mình, bất đắc dĩ nói: "Trễ thế này rồi em còn muốn đi đâu?"
Ôn Chỉ Văn cứng cổ, hừ một tiếng, nói: "Thành phố Bắc lớn như vậy, chắc chắn sẽ có chỗ cho em dung thân."
Nói xong, cô còn dùng hai tay đẩy anh ra, giãy giụa muốn thoát ra khỏi vòng tay anh.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");