Thập Niên 90 Mẹ Kế Luôn Muốn Trốn Chạy

Chương 17: 17: Cần Nghĩ Cho Bản Thân Trước




Triệu Chanh lấy đệm chăn ra, lại đi tìm thêm ít quần áo bẩn của Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận cộng với bộ đồ mình thay tối qua chung quy vừa đầy hai thùng quần áo.

Cũng may thay, quần áo phần lớn đều là hai người một bộ, muốn nhiều hơn nữa cũng không có, Triệu Chanh lúc này vì thế mà cảm thấy bản thân vẫn còn rất may mắn.

Nhưng mà trong quần áo bẩn còn có đồ của Lâm Đại Thuận và em trai nó, Triệu Chanh cũng không muốn mình làm một người mẹ kế hiền lành giặt đồ từ đầu đến cuối không kêu r/ên một tiếng.

Tuy rằng Lâm Đại Thuận không giúp được gì, nhưng ít nhất nó vẫn có thể giúp cô bóp nát trái bồ kết ngâm vào trong nước.

Triệu Chanh chưa từng làm mẹ nên đương nhiên không có một chút lòng từ mẫu, cũng không có ý nghĩ sẽ cưng chiều đứa con của ai, cô còn chưa từng được ai cưng chiều, ai mà chẳng muốn được làm một nàng công chúa?Lâm Đại Thuận cũng không cảm thấy bị mẹ kế chèn ép, dù sao nó cũng không có việc gì, chỉ việc dẫn theo em trai với xách hộ cái chậu đi theo mẹ kế gánh hai chậu quần áo bẩn lên giếng mà thôi.

Lúc này đã hơn chín giờ nên phần đa mọi người đều đã lên núi làm việc hết, hơn nữa các hộ gia đình trong thôn phân bố cũng khá xa, người sống lại thưa thớt, trên đường Triệu Chanh dẫn theo hai đứa trẻ đi cũng không gặp người nào khác.

Trên núi ở đây đều là ruộng bậc thang, từng tầng từng tầng, Triệu Chanh nhìn mà kinh hồn bạt vía, luôn cảm thấy nếu lúc đứng trên núi trồng trọt, không để ý lùi bước đạp hụt một cái, đoán chừng sợ là té lăn từ đỉnh núi xuống tận chân núi.

Nói đến trồng trọt, Triệu Chanh quay đầu lại hỏi Lâm Đại Thuận: “Đại Thuận, nhà con không có đất trồng trọt hả?”“Nhà chúng ta có đất, nhưng mà có điều ba quanh năm đều phải chạy xe ở bên ngoài nên đã đưa đất đai cho bác cả thuê rồi, hàng năm đến mùa thu hoạch bác cả sẽ cho chúng ta lương thực coi như bù tiền thuê.

”Lâm Đại Thuận có ông bà nội, còn có bác cả, vợ bác và hai người em họ của nó, có một cô cả đã gả lên thị trấn, bình thường sẽ không về nhà.

Đương nhiên dù có về cũng không thích đến nhà Lâm Đại Thuận vì vợ bác cả và bà nội đều không thích cả nhà nó, tuy rằng cách nhau không quá xa nhưng quanh năm suốt tháng cũng chẳng khi nào thấy cùng nhau cùng nói chuyện được vài câu.

Đừng thấy tuổi Lâm Đại Thuận còn nhỏ, chuyện trong nhà đối với nó mà nói nắm rõ trong lòng bàn tay, ngay cả đất nhà nó ở đâu nó cũng đã xem qua, hoa màu trên đất lớn lên có tốt hay không nó cũng không bỏ sót.

Tuy rằng hiện giờ hoa màu trong ruộng cũng không phải của nhà nó nữa, nhưng nếu có một ngày bà nội đến khóc lóc ăn vạ nói hoa màu lớn lên không được tốt không thu được nhiều nên không thể đưa nhiều lương thực thì nó sẽ nói cho ba biết hết.

Triệu Chanh thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không cần vừa xuyên qua liền phải mệt đến chết vì trồng trọt, tuy rằng cô cũng có thể mang đất hoang đi bán, nhưng nói là vậy nếu làm nhất định sẽ bị người chỉ trỏ.

Mấu chốt là làm ruộng cực khổ đã đành, trồng xong cô lại không có khả năng ở lại chỗ này cho tới lúc thu hoạch lương thực, như vậy cũng chịu thiệt quá nhiều.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.