Thập Niên 90: Cha Ta Bạo Hồng Giới Giải Trí

Chương 47




Sinh nhật của Đồng Hân cách sinh nhật của tứ thúc cô rất gần, cô là ngày 30 tháng 11, sinh nhật của Đồng Thành Kiệt là ngày 10 tháng 12.

Đồng Thành Kiệt học cao tam ở trường cao trung trọng điểm trong huyện, sinh nhật ngày ấy không đuổi kịp ngày nghỉ, nhưng dù sao cũng là sinh nhật 18 tuổi, chủ nhiệm lớp hắn đặc biệt cho phép hắn nghỉ 4 tiếng, để buổi trưa hắn có thể ra cửa trường, đi tiệm cơm đón sinh nhật.

Đúng, không sai.

Sinh nhật 18 tuổi của Đồng Thành Kiệt muốn tổ chức ở tiệm cơm lớn trong huyện, tuy rằng không so được với tiệm cơm Kim Phúc, nhưng đẳng cấp cũng không tính thấp.

Nhất là khi Đồng Hân cùng ba mẹ đến gần tiệm cơm, nhìn đến toàn bộ đại sảnh đều là quen mắt thân thích, cô không khỏi có chút kinh ngạc, đây là đem tất cả thân thích đều mời tới sao? Qua loa tính toán, ít nhất cũng mời hai mươi mấy mâm, quy mô thực sự không nhỏ.

"Đây chính là ba mẹ anh nói làm nhỏ sao?" Diệp Tiểu Vân nhìn cảnh tượng khuếch đại trước mắt, không khỏi giật mình nói: "Sợ không phải đem sở hữu thân thích đều mời tới đi?"

Cả nhà bọn họ ba người tới sau, Đồng phụ Đồng Kiến Nghiệp cùng Đồng mẫu Quách Xuân Hoa, còn có những người khác đã sớm đến thị trấn.

Đại sảnh tiệm cơm nhiều người như vậy, cũng không cần cố ý tìm kiếm, bọn họ liếc mắt liền thấy Đồng Kiến Nghiệp cùng Quách Xuân Hoa mọi người, nam nhân mặc âu phục, nữ nhân mặc đẹp đẽ váy áo, tóc là cố ý chải chuốt qua, Quách Xuân Hoa còn cố ý mang lên khuyên tai vàng con dâu cả tặng.

Đồng Thành Kiệt nhân vật chính ngày hôm nay cũng là một thân chính trang.

Bọn họ đang cùng các thân thích tới trước tham gia lễ thành niên hàn huyên, Chu Tuyết trước nhất chú ý tới nhà bọn họ ba người, bước chậm đi tới, đuôi lông mày hơi nhíu nói: "Sao ăn mặc như vậy liền tới rồi? Mẹ không nói với hai người là phải mặc chính trang sao?"

Đâu chỉ chưa nói phải mặc chính trang, càng chưa từng nói muốn làm lớn, còn tưởng rằng chỉ là người một nhà đến tiệm cơm trên huyện ăn bữa cơm.

"Mau qua đi," Chu Tuyết thấy nhà bọn họ ba người không lên tiếng, cũng lười lại cùng bọn họ dây dưa, xoay người đi trở về bàn chính của bữa tiệc, tìm một chỗ ngồi xuống.

"Đi qua đi." Đồng Thành Quân thấp giọng thúc giục bà xã.

Diệp Tiểu Vân không quá tình nguyện đi về phía trước, lúc này trong lòng cô hết sức không thoải mái, gả vào Đồng gia được năm năm, không có một ngày ngừng nghỉ thế cái nhà này làm việc kiếm tiền.

Mà ở trong mắt ba mẹ chồng, cô bệnh còn không bằng sinh nhật 18 tuổi của một thằng nhóc. Xài nhiều tiền như vậy làm tiệc rượu, hơn hai mươi mâm, ít nhất phải hai, ba ngàn đồng tiền.

Cô sinh bệnh cần góp phí phẫu thuật, ba mẹ chồng chỉ lấy ra có một ngàn rưỡi, sau bao năm trả giá, cô cũng chỉ đáng giá một ngàn rưỡi.

"Em không đi," Diệp Tiểu Vân tránh khỏi tay chồng, quay đầu bước đi, "Muốn đi thì mình anh đi đi, em với Hân Hân không đi."

"Đừng như vậy," Đồng Thành Quân kéo lại cánh tay bà xã, thấp giọng dỗ dành nói: "Mọi người đều đang nhìn chúng ta, cứ vậy rời đi, không tốt lắm."

Tướng mạo của hai vợ chồng vô cùng lóa mắt, tuy nói họ hàng đều cho nhau nhận biết, nhưng bọn họ vừa xuất hiện, vẫn là không thể tránh khỏi trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.

"Đúng đấy, mẹ," Đồng Hân nhẹ nhàng kéo tay mẹ, nói: "Bà nội xài nhiều tiền như vậy làm tiệc rượu, cơm nước nhất định ăn cực kỳ ngon, chúng ta ngồi xe lâu như vậy, không ăn một ít liền đi, quá đáng tiếc."

Không quan tâm mặt mũi của chồng, cũng phải quan tâm con sâu thèm ăn trong bụng con gái, con gái nói tới cũng đúng, không ăn thì thiệt quá, dựa vào cái gì phải vì cái này bạc đãi dạ dày của chính mình.

Diệp Tiểu Vân hoãn hoãn sắc mặt, nắm Đồng Hân đi về phía bàn chính, cố ý tách ra tay Đồng Thành Quân, cô đem oán niệm đối với người nhà họ Đồng chuyển đến trên người chồng mình.

Một nhà ba người ngồi vào bàn chính, bởi vì ăn mặc quần áo hằng ngày, cùng các thành viên nhà họ Đồng ăn mặc chính trang, có vẻ có chút chen không vào.

Đồng Kiến Nghiệp nhíu lên lông mày nói: "Biết muốn tới tham gia yến tiệc, như thế nào cũng không ăn mặc chính thức chút? Mẹ không nói với hai đứa à?"

"Vâng không có nói, không phải thế thì cũng chẳng mặc như thế này," Diệp Tiểu Vân nói tiếp: "Mẹ chỉ nói là làm nhỏ, vừa con vào cửa cũng giật hết cả mình, nhiều người như thế, nhiều bàn như vậy, sao có thể tính là làm nhỏ đâu? Lúc con kết hôn cũng mới có mười mấy bàn, chú em đón sinh nhật 18 tuổi, lại có hơn hai mươi bàn, khẳng định là hoa không ít tiền đi."

Diệp Tiểu Vân nói lời này, đúng là rất âm dương quái khí, Đồng Kiến Nghiệp nghe được chân mày nhíu chặt hơn, ông ta nhìn về phía Diệp Tiểu Vân nói: "Vợ lão tam, hôm nay là ngày lành tháng tốt, tôi không cùng cô chấp nhặt, miễn cho phá hỏng bầu không khí."

"Chấp nhặt?" Diệp Tiểu Vân cười nói: "Ba, ngài muốn chấp nhặt với con cái gì đâu? Là chỉ con giải phẫu --"

Cánh tay Diệp Tiểu Vân đột nhiên bị kéo mạnh, người kéo cô, chính là chồng cô Đồng Thành Quân. Viền mắt Diệp Tiểu Vân lập tức đỏ, cô ẩn ẩn nước mắt, không lại lên tiếng.

Cô tự sa ngã mà nghĩ, trách người khác làm cái gì, còn không phải nhà mình xảy ra chuyện, lúc này mới đem tồn khoản ném vào, cho nên mới phải khắp nơi gom góp phí phẫu thuật, bọn họ cũng không nợ mình, không giúp đỡ không phải chuyện bình thường sao?

Đồng Hân làm sao không hiểu nỗi tủi thân của mẹ.

Bình thường? Bình thường cái rắm!

Lúc trước chuyện của đại bá, nhị cô để nhà bọn họ đến giúp đỡ, thời điểm ông bà nội sai khiến bọn họ, từng người từng người không phải đều rất biết đạo đức bắt cóc sao?

Làm sao không nợ nhà bọn họ? Từng người từng người đều nợ, chẳng qua một mực da mặt dày, mới không cảm thấy nợ nhà bọn họ.

Hiển nhiên vui vẻ bầu không khí muốn tản đi, nhị tỷ Đồng Thành Ngọc vội vã đi ra điều đình nói: "Ba, mọi người đến đông đủ, có thể khai tiệc chưa?"

Đồng Kiến Nghiệp hoãn hoãn bất mãn xông lên trong lòng, lập tức đứng dậy, hai tay giơ lên hô hào nói: "Mọi người yên lặng một chút, đều yên lặng một chút, tôi Đồng Kiến Nghiệp có lời muốn nói."

Toàn bộ đại sảnh trong nháy mắt yên tĩnh lại, các bằng hữu thân thích dồn dập đầu lấy chú ý.

Mặt Đồng Kiến Nghiệp mỉm cười, "Ngày hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của thằng con trai thứ tư của tôi Đồng Thành Kiệt, chân thành cảm ơn các vị thân bằng hảo hữu đã tới tham gia tiệc sinh nhật của con nhỏ, tôi có chuẩn bị chút rượu cùng thức ăn, còn mong mọi người ăn được tận hứng, chơi đến vui vẻ. Tôi miệng lưỡi vụng về, không biết nên nói cái gì, tiếp theo xin mời chủ nhiệm lớp của Thành Kiệt Vũ lão sư phát biểu vài câu."

Đại sảnh tiệm cơm vang lên tiếng vỗ tay như sấm, thanh thế to lớn.

Vũ lão sư đứng lên, hắng giọng một cái nói: "Tôi rất vinh hạnh được có mặt tại đây tham gia lễ thành niên của em Đồng Thành Kiệt, em ấy là học sinh có thành tích tốt nhất lớp chúng tôi, liền trong kỳ thi tháng trước, em ấy còn giành được thứ hai toàn khối, đồng thời thứ ba ở toàn huyện cao trung."

Lại là một trận tiếng vỗ tay vang lên, tiếng chúc mừng của các thân thích vang lên liên tiếp, "Không tồi nha! Đại Nghiệp, đã biết con nhà các ông ưu tú, không nghĩ tới một người so với một người ưu tú."

Vũ lão sư cười nói bổ sung: "Hơn nữa dựa theo dự đoán của chúng tôi trong kỳ thi đại học những năm trước, nếu như em Đồng Thành Kiệt có thể tiếp tục duy trì sự nhiệt tình đối với học tập, trước sau như một mà nỗ lực, lấy thành tích hiện tại của em ấy nhất định có thể thi đậu đại học trọng điểm, liền ngay cả bốn trường đại học lớn cũng có thể."

Những câu nói này, càng ở bên trong các thân bằng hảo hữu hất dậy sóng, rốt cuộc ở nông thôn có thể bay ra một cái sinh viên đại học đã rất không dễ dàng, huống chi là một cái sinh viên đại học trọng điểm.

"Tốt! Đại Nghiệp, con trai ông rất giỏi nha!"

"Tôi muốn nói chỉ có những này." Vũ lão sư ôm quyền, ngồi xuống.

Đồng Kiến Nghiệp cao hứng đứng lên, đưa tay ra hiệu nói: "Hiện tại cho mời con trai của tôi Đồng Thành Kiệt nói chuyện."

Ở dưới sự chú ý của mọi người, Đồng Thành Kiệt kiêu ngạo đứng lên, tuyên đọc bản thảo đã sớm chuẩn bị kỹ càng, "Ở ngày thu trời cao mát mẻ này, rất vui khi chư vị thân bằng hảo hữu có thể tới tham gia lễ thành niên của tôi.."

Đồng Hân uống AD钙, lạnh nhạt nhìn tất cả những thứ này, chủ nhiệm Đồng Thành Kiệt dự đoán không sai, sau này Đồng Thành Kiệt xác thực thi đậu đại học trọng điểm, đem về vinh quang cho Đồng gia.

Tuy rằng cô rất muốn nhìn thấy người chú vẫn luôn rất ích kỷ này gặp xui xẻo, nhưng tri thức là chính hắn học được, coi như số mệnh có như thế nào biến hóa đi nữa, cũng đoạt không đi.

Bữa tiệc sinh nhật này, Đồng Kiến Nghiệp cùng Quách Xuân Hoa hai vị này làm cha mẹ, ở thân bằng hảo hữu trước mặt có thể nói là ra hết danh tiếng, qua mấy vòng chúc rượu liền uống đến đỏ hết mặt mũi, hào hứng vô cùng.

"Ba, mẹ," Lúc này, Đồng Thành Quân cũng đứng lên, hắn uống rất nhiều rượu, uống đến sắc mặt phi dương, ánh mắt cũng dẫn theo chút men say, hắn giơ chén rượu hướng Đồng Kiến Nghiệp cùng Quách Xuân Hoa chúc mừng, "Con trai cũng kính ba mẹ một chén, chúc mừng ba mẹ có đứa con trai đầy triển vọng như Thành Kiệt, thật sự chúc mừng ba mẹ, con trước uống."

Hắn đột nhiên một hớp đem rượu uống cạn, men say ở đáy mắt càng thêm sâu, "Nói mới thấy, nhà chúng ta còn rất coi trọng lễ thành niên," Đồng Thành Quân nhìn quanh bốn phía chuyển một vòng, cười nói: "Lễ thành niên 18 tuổi của Thành Kiệt, là ở tiệm cơm lớn trên thị trấn mời thân bằng bạn tốt ăn tiệc, sinh nhật 18 tuổi của đại ca, là ở nhà làm, con nhớ lúc đó hình như cũng xếp mười mấy mâm tiệc rượu nhỉ? Cũng náo nhiệt giống ý hôm nay.

Còn có sinh nhật 18 tuổi của nhị tỷ, mặc dù nói là làm nhỏ, nhưng nên có coi trọng, náo nhiệt đều có. Con nghĩ nghĩ thời điểm con 18 tuổi, con có cái gì đâu?"

"Con đứa nhỏ này, uống nhiều quá, chơi rượu điên sao?" Quách Xuân Hoa cười nói: "Không phải cũng tổ chức cho con sao, con quên à? Ngày đó chúng ta người một nhà cùng nhau ăn cơm, mẹ còn làm cho con món giò heo kho tộ con thích nhất."

"Con nhớ đại ca cũng thích ăn giò heo kho tộ," Ánh mắt Đồng Thành Quân đột nhiên sáng sủa lên, hắn lại rót cho mình một chén rượu, "Nói những này cũng vô vị, đến, đại ca, em cũng mời anh một chén, chúc anh sự nghiệp thành công, chúc anh cùng chị dâu, còn có đứa bé của anh chị bình bình an an."

Một chén rượu vào bụng, hắn lại rót rượu uống, "Nhị tỷ, anh rể, cũng chúc anh chị một nhà hòa thuận vui vẻ."

"Thành Kiệt, em cũng vậy, nhất định phải thi đậu đại học danh tiếng, cho nhà chúng ta thêm rạng rỡ thêm vẻ vang."

"Đừng uống nữa!" Diệp Tiểu Vân muốn kéo Đồng Thành Quân, không cho hắn uống tiếp, "Lại uống tiếp anh liền say."

Còn có thể giận anh ấy cái gì chứ? Chính anh ấy cũng thảm thảm hề hề, tổng cộng bốn người con, chỉ có anh ấy là nhất không được yêu thích.

"Vẫn còn ổn, anh nào có dễ say như vậy." Đồng Thành Quân để chén rượu xuống, nói: "Con đi nhà vệ sinh, mọi người tiếp tục --" Nói xong, đứng dậy rời đi, bước chân đi được rất ổn, không hề có vẻ say rượu.

Đồng Thành Quân đi tới WC, đứng ở trước gương, nhìn trong gương chính mình, đột nhiên xì cười một tiếng, lập tức mở khóa vòi nước, ở thời điểm cuối thu, dùng nước lạnh dội lên mặt, để đầu óc nóng lên của mình lạnh đi.

Lớn như vậy rồi, vẫn còn ghen tỵ những thứ này, chỉ là một cái sinh nhật mà thôi, có cái gì đáng quan tâm, sau này hắn còn có rất nhiều rất nhiều sinh nhật, có bà xã cùng con gái tổ chức sinh nhật cho hắn, cũng sẽ có rất nhiều lễ vật.

Sau khi lau khô nước trên mặt, Đồng Thành Quân đi ra nhà vệ sinh, đi về phía đại sảnh.

Không ngời đi tới đại sảnh, liền vừa vặn đụng phải đi ra bên ngoài xướng chúc mừng sinh nhật.

Tàn cục trên bàn chính đã bị dọn dẹp sạch sẽ, một chiếc bánh gatô ba tầng lớn được đặt ở bên trên, đặt ở trước mặt Đồng Thành Kiệt, mọi người vây quanh Đồng Thành Kiệt, một bên vỗ tay một bên vì hắn hát bài chúc mừng sinh nhật.

"Chúc ngươi sinh nhật vui vẻ! Chúc ngươi sinh nhật vui vẻ.."

Sau khi xướng xong bài chúc mừng sinh nhật, Quách Xuân Hoa cười nói: "Con trai, mau cầu nguyện, sau đó thổi nến."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.