Thập Niên 90: Cha Ta Bạo Hồng Giới Giải Trí

Chương 44




Đồng Hân cho rằng đôi vợ chồng kia nói không phải ba ba, nhưng cô lại nhìn thấy ba ba đứng ở hành lang nói chuyện cùng đôi vợ chồng kia, nghe vẻ còn rất quen thuộc.

Cô đến gần, nghe thấy cô kia nói: "Vợ cậu thế nào rồi?"

Ba ba Đồng Thành Quân nói: "Cũng nhờ phúc của Chung đại ca, hai ngày nữa là có thể giải phẫu."

"Thật sao? Vậy chúc mừng cậu nha!" Chung phu nhân cười nói.

Từ đó, Đồng Hân lưu lại cái tâm nhãn, ngày thứ hai ba ba nói đi Dương thúc thúc chỗ đó sửa thiết bị điện, cô cũng không có đòi đi theo, mà là chờ lúc ba ba Đồng Thành Quân rời đi, cô cũng kiếm cớ đi phòng bệnh khác tìm các tiểu bằng hữu chơi, lén lút đi theo sau ba ba Đồng Thành Quân.

Ba ba không có đi trạm xe buýt ở gần đó, mà là vòng vèo tiến vào cái hẻm nhỏ ở gần bệnh viện, vẫn luôn đi đến khi đứng ở trước một tòa nhà phi thường bí mật.

Hắn đứng tại chỗ ngẩng đầu nhìn lên trên một hồi, chợt nhấc chân đi vào trong hành lang, dọc theo cầu thang đi lên trên.

Đây là một tòa nhà cao tầng, bên trong có người thuê, có người làm ăn buôn bán,

Ngư long hỗn tạp.

Đồng Hân chật vật bước cái chân ngắn nhỏ ở phía sau đuổi theo, trong hành lang tối tăm mùi vị cũng vô cùng mê người, trên tường trắng hoặc là dán tờ quảng cáo, hoặc là dùng sơn đỏ viết "Phòng cháy phòng trộm, chú ý an toàn".

Đồng Thành Quân đi cầu thang đi tới lầu bốn, quẹo vào, ngừng lại ở trước cửa một hộ nhà.

Đồng Hân đuổi theo, mắt thấy ba ba muốn đẩy cửa đi vào, cô vội vã lao ra hô: "Ba ba!"

Đồng Thành Quân dừng lại, theo tiếng nhìn lại, thấy là con gái Đồng Hân, kinh ngạc nói: "Sao con lại chạy tới đây?"

Đồng Hân không lo được nhiều như vậy, một đường chạy chậm tới, nắm được góc áo ba ba liền hướng ra bên ngoài kéo, "Ba ba, ba theo con trở về, trở về!"

"Ba ba có việc," Đồng Thành Quân nhíu mày nói: "Ba phải kiếm phí giải phẫu cho mẹ."

"Vậy cũng không được, có rất nhiều biện pháp kiếm tiền, tại sao phải bán - máu, rất nguy hiểm!" Đồng Hân đã từng xem qua rất nhiều sự kiện bi thảm phát sinh liên quan tới bán - máu, thậm chí có đạo diễn nổi tiếng đem loại sự kiện này chụp thành phim, dùng để cảnh báo dân chúng.

Đồng Thành Quân sửng sốt, "Ai nói với con những thứ này?"

Đồng Hân lúc này mới kinh ngạc phát hiện chính mình nói lỡ miệng, chạy nhanh bù nói: "Con nghe hai cô chú kia nói, họ nói ba muốn đi bán - máu, cô kia còn nói này rất nguy hiểm, đặc biệt là loại trạm máu chui như này, dùng công cụ không tiêu độc, còn sử dụng nhiều lần, vạn nhất đụng với người có bệnh, truyền nhiễm cho ba ba làm sao bây giờ?"

"Sao có thể trùng hợp như vậy?" Đồng Thành Quân chỉ coi là lúc hai vợ chồng Chung đại ca nói chuyện, bị Đồng Hân nghe thấy, hắn nói: "Lại nói, bên trong có bạn của ba, chú ấy nhất định sẽ chăm sóc ba ba."

"Không được không được," Hai tay Đồng Hân ôm chân Đồng Thành Quân, không cho hắn tiến lên một bước, nói: "Cái chú kia còn nói, mất máu quá nhiều, sẽ đối thân thể không tốt, con không cho ba đi."

Đồng Thành Quân ngồi xổm xuống, kiên nhẫn giải thích với con gái, "Sẽ không gặp nguy hiểm, nếu như thật sự có nguy hiểm, thế tại sao chú kia lại không có việc gì?" Môi mỏng của hắn nhấp lại, thở dài một tiếng, "Con cũng thấy đấy, mẹ ở bệnh viện có bao nhiêu khó chịu, ba nhất định phải lập tức góp đủ phí giải phẫu để mẹ con làm giải phẫu. Hân Hân, con cũng không muốn nhìn thấy mẹ tiếp tục đau nữa, đúng không?"

"Ba ba, chúng ta đi hỏi Dương thúc thúc vay tiền đi?"

"Dương thúc thúc đã cho ba mượn một ngàn khối, thúc ấy lập tức liền muốn kết hôn, cũng không thể đem toàn bộ tiền cho ba mượn."

Đồng Hân: "Con nói không phải Dương thúc thúc mở tiệm sửa đồ, mà là Dương thúc thúc làm đạo diễn. Chỉ cần ba liên hệ thúc ấy, thúc ấy nhất định sẽ cho mượn."

Đồng Thành Quân cười khổ, nói: "Hân Hân, chuyện của người lớn, con không hiểu, có một số việc không phải đơn giản như vậy."

Đối với Dương đạo tới nói, mình không quen không biết, ông ấy có ý dẫn dắt, mình còn từ chối, qua lâu như vậy, đột nhiên lại liên hệ, liên hệ chuyện thứ nhất chính là vay tiền, đổi làm mình, khẳng định cũng sẽ không cho mượn.

Huống hồ, bệnh của Tiểu Vân không thể lại kéo, biện pháp trước mắt mới là nhanh nhất, hữu hiệu nhất.

"Nhưng mà!"

Đối với Đồng Hân tới nói, ba mẹ giống như thịt lòng bàn tay cùng mu bàn tay vậy, đều không muốn bọn họ có việc.

"Nghe lời, con trước ở bên ngoài chờ ba, ba rất nhanh sẽ đi ra!"

Lời của Đồng Thành Quân còn chưa nói hết, liền nhìn đến một đội cảnh sát ăn mặc cảnh phục lặng lẽ mò tới, trong đó một người ra dấu tay ra hiệu cho hai cha con Đồng Thành Quân lui về phía sau, trong tay mỗi người đều cầm theo vũ khí.

Đồng Thành Quân một mặt mông, nhanh chóng ôm lấy con gái, lùi tới mặt sau, chỉ thấy đội cảnh sát này trực tiếp đi tới trước cửa trạm máu hắn muốn đi, sau đó phá cửa mà vào, la lớn: "Cảnh sát! Đều ôm đầu ngồi xổm xuống! Dựa vào tường!"

Chỉ nghe bên trong lung tung hỗn loạn, không một lát sau, một đống người mang theo còng tay, bị cảnh sát áp giải đi ra khỏi nhà, xếp hàng đi xuống lầu.

Đồng Thành Quân thấy tình hình không ổn, ôm con gái muốn rời khỏi.

"Đứng lại!" Đột nhiên bị cảnh sát gọi lại, hắn bất đắc dĩ dừng bước, "Cảnh sát, có chuyện gì thế?"

"Cha con anh tới nơi này làm gì?" Cảnh sát làm theo phép dò hỏi.

"Tôi!" Đồng Thành Quân quá sốt sắng, đầu nhất thời trống không, không biết nên trả lời như thế nào.

"Ba ba, nhanh một chút!" Đồng Hân tay nhỏ ôm bụng, ồn ào nói: "Ba ba, nhanh tìm WC cho con, con sắp đi trong quần rồi! Cái bụng đau quá."

Đồng Thành Quân phản ứng lại, nói: "Tôi mang con gái tôi đi tìm WC, chỗ này lớn quá, lạc đường."

Cảnh sát bị dáng vẻ kìm nén của Đồng Hân chọc bật cười, chỉ tay một cái nói: "Tòa nhà này chỉ có nhà vệ sinh công cộng, đi hết hành lang phía trước liền tới."

"Cảm ơn, cảm ơn," Đồng Thành Quân ôm con gái nhanh chân hướng về phía nhà vệ sinh công cộng chạy đi, ba cùng con gái ở WC ngốc một hồi lâu, lúc này mới từ WC đi ra.

Khi đi ra, chỉ thấy trong hành lang vây quanh một đống lớn người, nhìn cảnh sát ra ra vào vào xử lý hiện trường, mỗi người mồm năm miệng mười bắt đầu nghị luận.

"Đã sớm nên đem nơi này bưng, quả thực nghiệp chướng a!" Một người trong đó nói: "Cũng không biết hại bao nhiêu người."

"Đúng đấy, kiếm toàn là tiền dơ bẩn."

"Tình huống thế nào vậy?" Người vừa qua đây vây xem không rõ tình huống, tò mò hỏi.

Một phụ nữ tri kỉ trả lời: "Làm chuyện táng tận lương tâm, kiếm tiền bẩn thỉu! Rút máu của người ta, vừa không tiêu độc cho đầu kim, lại không thay mới, này không phải có người nhiễm phải loại kia bệnh, báo cảnh sát."

"Ôi trời, thế chẳng phải nguy to, mỗi lần tôi đều nhìn thấy rất nhiều người đi vào, này không tiêu độc, sợ là thật nhiều người nhiễm phải.."

Đồng Thành Quân ôm con gái đang muốn rời đi, nghe thấy lời này, phía sau lưng phát lạnh, dọa ra một mảng mồ hôi lạnh, hắn cùng con gái Đồng Hân mắt to nhìn mắt nhỏ, trong đầu dâng lên loại cảm giác trở về từ cõi chết.

"Ba ba, chúng ta đi thôi." Đồng Hân tựa ở trên đầu vai ba ba, trong lòng cũng là một trận nghĩ đến mà sợ hãi, nếu như thật nhiễm phải, sợ là đời này người một nhà trải qua so với đời trước còn muốn thê thảm.

Đồng Thành Quân ôm con gái, rời khỏi tòa nhà trong sợ hãi, bước chân dưới chân đi được nhanh chóng.

Con đường này đi không thông, Đồng Thành Quân muốn thử một chút con gái nói, liên hệ Dương đạo diễn, hy vọng có thể nhận được sự giúp đỡ của ông ấy.

Một phân tiền làm khó anh hùng hảo hán, nói chính là hắn bây giờ đi!

Đồng Thành Quân đuổi con gái về bệnh viện, lúc này mới chạy về trong nhà, ở nhà lục tung tùng phèo nửa ngày mới tìm được tấm danh thiếp kia.

Hắn đút danh thiếp vào trong túi, lại thu thập một vài thứ, liền đi ra ngoài, muốn đi tiệm tạp hóa chỗ nhị tỷ gọi điện thoại.

Không nghĩ tới, vừa ra tới cửa, liền đụng phải mẹ của hắn Quách Xuân Hoa.

"Ấy? Lão tam, con khi nào trở về?" Quách Xuân Hoa đầy mặt kinh ngạc, trên mặt lập tức chồng lên nụ cười lúng túng, nói: "Thế nào rồi? Tiểu Vân đã khỏi bệnh chưa?"

Đồng Thành Quân chỉ nhìn mẹ ruột, cái gì cũng chưa nói, nhấc chân trực tiếp từ trong nhà rời đi.

"Này, lão tam!" Quách Xuân Hoa sốt ruột hô: "Con có nghe thấy mẹ nói không vậy? Sao con lại phất lờ người khác?"

Đồng Thành Quân không có dừng lại bước chân, càng không có tinh lực suy nghĩ những thứ ngổn ngang kia, hắn một lòng chạy vội tới tiệm tạp hóa ở cửa thôn của nhị tỷ, cầm lấy ống nghe của điện thoại công cộng, quay số điện thoại trên danh thiếp gọi đi ra ngoài.

Sau một hồi chuông báo, điện thoại bị tiếp nghe, "Alo, chào ngài, đây là Công Ty TNHH Truyền Thông Văn Hóa Điện Ảnh Ánh Sao, xin hỏi ngài muốn tìm ai?"

"Xin chào, tôi tìm Dương Xương Dương đạo diễn," Đồng Thành Quân vội vàng nói.

"Xin hỏi ngài là?"

"Tôi tên Đồng Thành Quân, là ông ấy cho tôi tấm danh thiếp này, nói nếu tôi có việc thì tìm ông ấy."

"Vậy xin đợi một lát, tôi gọi điện thoại hỏi nhân viên trong văn phòng Dương đạo."

Một lát sau, trong ống nghe điện thoại truyền đến âm thanh, nói: "Đồng tiên sinh, vừa tôi đã liên hệ với nhân viên trong văn phòng Dương đạo, họ nói Dương đạo lĩnh tổ làm phim đi điện ảnh thành đóng phim rồi, bên kia tín hiệu không tốt, liên lạc không được. Ngài xem nếu ngài có việc gấp, có thể lưu lại lời nhắn, đến lúc đó tôi liên lạc được với ông ấy, tôi sẽ truyền đạt giúp ngài?"

"Có thể cho tôi phương thức liên hệ cá nhân của Dương đạo sao?"

"Há, này không thể, chúng tôi bên này không thể tùy tiện tiết lộ."

"Nhưng tôi có việc gấp tìm ông ấy."

"Vậy cũng không được đâu, đây là quy định của công ty."

Đồng Thành Quân chính mình lại không có cá nhân phương thức liên lạc, hắn chỉ có thể nói: "Vậy nao cô liên lạc được với Dương đạo, cô có thể hỏi ông ấy là có thể đem cá nhân phương thức liên lạc cho tôi được không, đến lúc đó tôi lại gọi điện thoại cho cô."

"Vậy cũng được." Người ở đầu bên kia điện thoại lại bỏ thêm một câu, nói: "Chẳng qua tôi không thể bảo đảm, nhất định có thể liên lạc với Dương đạo nga, ông ấy đi vị trí vắng vẻ ngoài điện ảnh thành quay phim, tín hiệu không tốt, mười ngày nửa tháng liên lạc không được, đều là chuyện thường."

"Được rồi, tôi biết rồi. Làm phiền cô hỗ trợ liên lạc giúp tôi, tôi sẽ lại gọi điện thoại tới."

Cắt đứt điện thoại, một tia tuyệt vọng xông lên đầu, hắn từ trong túi tiền móc ra một khối tiền, đặt ở trên quầy, cầm lấy đồ vật quay người rời đi.

"Thành Quân, tiền cậu lấy đi, người trong nhà gọi điện thoại đưa tiền gì?" Đồng Thành Ngọc đi ra nhìn thấy cảnh này, nhanh chóng đưa tay đẩy trở về.

Đồng Thành Quân tựa hồ rơi vào một loại nào đó tâm tình, cái gì đều giống như không nghe thấy, cúi đầu đi về phía trước, làm sao gọi đều không có phản ứng.

Bệnh viện.

Đồng Thành Quân đi dọc theo cầu thang hướng về tầng nội trú, dưới chân nặng tựa ngàn cân, cố gắng muốn hòa hoãn sắc mặt, nhưng làm thế nào mặt đều căng cứng, làm sao đều dãn không ra.

Mới vừa đi tới hành lang, liền nghe thấy náo nhiệt tiếng cười từ trong phòng bệnh bà xã nằm truyền ra, hắn bước nhanh hơn, đi tới cạnh cửa, chỉ thấy là Đinh Ngân Hải cùng Đinh Khả Lan hai đường huynh muội đến thăm bệnh.

"Hai người khi nào trở về?" Đồng Thành Quân vừa mừng vừa sợ, trước hắn cũng đi tìm qua Đinh Ngân Hải bọn họ, nhưng biết được bọn họ đi tới Thâm Quyến, điện thoại còn liên lạc không được.

Đinh Ngân Hải nói: "Đi Thâm Quyến làm một chút chuyện, vừa vặn về nhà một chuyến, liền biết Tiểu Vân xảy ra chuyện, vì thế vội vàng đến bệnh viện thăm."

Còn chưa kịp hàn huyên, lúc này bác sĩ chủ trì đi vào, nhìn thấy Đồng Thành Quân liền nói: "Đồng tiên sinh, cậu tới phòng làm việc của tôi một chuyến, có mấy tờ đồng ý cần cậu ký tên."

"Ký tên?" Đồng Thành Quân có chút mơ hồ, hỏi: "Đồng ý cái gì?"

"Giấy đồng ý giải phẫu!" Bác sĩ chủ trì nói: "Nửa giờ trước, không phải cậu nộp phí giải phẫu sao? Còn nói nên tiến hành giải phẫu càng nhanh càng tốt."

"Tôi vẫn chưa giao mà, bác sĩ, có phải là nhầm rồi?"

Lúc này, Đinh Ngân Hải đứng dậy, "Không sai, không nhầm, là tôi đi giao phí giải phẫu." Hắn ta đưa tay vỗ vỗ bả vai Đồng Thành Quân, nói: "Này không phải tình huống khẩn cấp sao? Trên người tôi vừa vặn mang theo nhiêu ấy tiền mặt, liền giúp cậu giao đủ."

Đinh Ngân Hải đánh giá sắc mặt Đồng Thành Quân, thăm dò nói: "Thành Quân, cậu sẽ không tức giận chứ?" Không đợi Đồng Thành Quân nói chuyện, hắn ta lại nói tiếp tục: "Tôi là thật sự cảm thấy tiền là chuyện nhỏ, thân thể của Tiểu Vân vẫn là quan trọng hơn."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.