Thập Niên 90: Cha Ta Bạo Hồng Giới Giải Trí

Chương 26




Đồng Hân ngáp một cái, híp lại con mắt chuẩn bị tiếp tục ngủ, bỗng nhiên cửa vang lên, ba ba Đồng Thành Quân trở về.

Diệp Tiểu Vân ngồi đợi hắn trở về thoáng cái đứng lên, vội vàng hỏi: "Mẹ tìm anh nói cái gì? Làm cho như vậy thần thần bí bí?"

Bình thường tình huống như thế, khẳng định không có chuyện gì tốt, Diệp Tiểu Vân đối này biểu thị, sớm đã có kinh nghiệm.

Đồng Thành Quân do dự một chút, nói: "Mẹ nói để chúng ta đem gian phòng này dọn ra cho đại ca làm phòng cưới, chúng ta chuyển đi gian phòng kia của đại ca. Nói là gian phòng lúc đầu của đại ca quá nhỏ, muốn đem phòng chúng ta cùng phòng nhị tỷ đả thông làm phòng cưới."

"Anh đáp ứng rồi?"

Đồng Thành Quân mặt đầy khó xử.

"Anh quả nhiên đáp ứng rồi!" Diệp Tiểu Vân tức giận cầm lên gối đầu, dùng sức đập về phía Đồng Thành Quân, "Anh, anh quả thực tức chết tôi! Anh dựa vào cái gì tự chủ trương đem phòng của chúng ta nhường ra? Dựa vào cái gì muốn chúng ta nhường? Lúc trước rút thăm quyết định, hắn vận may không tốt rút được phòng nhỏ, mắc mớ gì đến chúng ta."

"Lại nói, muốn đả thông, hắn trực tiếp đem phòng của hắn cùng nhị tỷ đả thông không phải được rồi sao, nhất định phải kêu chúng ta chuyển?"

"Em đừng kích động," Đồng Thành Quân đè lại thê tử đang tức giận, vội vàng nói: "Anh không đáp ứng."

"Thật sự?" Diệp Tiểu Vân trong con ngươi lộ ra hoài nghi.

Đồng Thành Quân bất đắc dĩ cười khổ,

"Thật không có đáp ứng."

"Anh lại có thể không đáp ứng?" Diệp Tiểu Vân vẫn có chút không thể tin được, hỏi ngược lại: "Tại sao không đáp ứng?"

"Vậy em muốn anh đáp ứng?"

"Đương nhiên không phải," Diệp Tiểu Vân cất cao giọng, "Dựa vào cái gì kêu chúng ta nhường ra?"

Đồng Thành Quân gật gù, liếc nhìn bốn phía nói: "Gian phòng kia của đại ca cửa sổ nhỏ còn kế bên tường đất, không quá sáng sủa, làm sao cũng không thể để cho các ngươi ở gian phòng như vậy. Lại nói, mỗi một món đồ trong phòng này đều là chúng ta sau khi kết hôn từng chút từng chút một đặt mua, đã sớm ở quen, nơi nào có thể nói đổi liền đổi."

"Thế còn tạm được." Diệp Tiểu Vân đi đem gối nhặt trở về, vỗ vỗ tro bụi, dọn xong ở trên giường, tay nhỏ vỗ vỗ gối, "Lại đây, ngủ đi."

Đồng Thành Quân đang muốn nằm xuống, cửa phòng lại bị gõ vang, thanh âm của bà bà Quách Xuân Hoa lại vang lên, "Thành Quân, việc này con lại cẩn thận ngẫm lại."

Diệp Tiểu Vân làm bộ muốn tắt đèn, Đồng Thành Quân nhanh chóng ngáp một cái phối hợp, "Mẹ, muộn quá rồi, con trước ngủ."

Ánh đèn dập tắt, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Quách Xuân Hoa hô vài tiếng, đều không nghe thấy trong phòng có động tĩnh, chỉ đành từ bỏ khuyên bảo, cũng trở về đi ngủ.

Chờ Quách Xuân Hoa đi rồi, Diệp Tiểu Vân càng nghĩ càng giận, làm thế nào cũng ngủ không được, xô đẩy Đồng Thành Quân, nói: "Mẹ chuẩn bị hơn nửa tháng đều không nói gì về chuyện đổi phòng, làm sao hôm nay đại ca anh về một chuyến, liền nói phải đổi phòng, hắn là có ý gì? Cái gì tốt đều phải chiếm đi không thành?"

Đồng Thành Quân vỗ nhẹ phía sau lưng bà xã, không dám lên tiếng.

Diệp Tiểu Vân tức giận nói: "Lúc trước đại ca ở gian phòng đấy cũng không nói cái gì, hiện tại đưa ra đổi phòng, sẽ không phải là chủ ý của cái kia Chu Tuyết đi? Thật sự cùng nhị tỷ nói như vậy, cô ta là cái không tốt ở chung?"

"A.. tức chết em rồi! Cái kia Chu Tuyết dựa vào cái gì vênh mặt hất hàm sai khiến, muốn chúng ta đem phòng nhường cho bọn họ?"

"Đừng tức giận, đừng tức giận," Đồng Thành Quân vội vàng hống, "Bà xã em yên tâm, lần này nói cái gì anh đều không đồng ý."

Diệp Tiểu Vân níu cổ áo hắn, cắn răng nói: "Anh tốt nhất nhớ kỹ lời anh vừa nói, đến lúc đó dám phản chiến, tin hay không em mang theo Hân Hân về nhà mẹ?"

"Tuyệt đối không phản chiến!" Đồng Thành Quân duỗi tay bắt lấy thê tử, vùi đầu ở cần cổ cô, cười nói: "Đều nghe theo em."

Diệp Tiểu Vân hết giận, "Này còn tạm được."

* * *

Sáng sớm ngày thứ hai, Đồng Thành Quân làm bánh bao rau hẹ (*), trên bàn trong nhà chính chỉ làm phần cho nhà bọn họ tam khẩu.

(*) tiếng trung là 韭菜盒子

Bởi vì ba ba Đồng Thành Quân không đồng ý chuyển phòng, nãi nãi cự tuyệt cùng bọn họ ngồi cùng bàn ăn cơm, còn gia gia vừa sáng liền ra ngoài, đi quầy bán tạp hóa ở cửa thôn xem người đánh cờ, quầy bán tạp hóa là nhị tỷ Đồng Thành Ngọc mở, ông ấy cũng thuận tiện ở nhà nhị nữ nhi ăn bữa sáng.

Chính đang ăn, phó đạo diễn Tiểu Phương đi đến, "Ai, còn đang ăn bữa sáng sao? Vừa vặn sáng tôi không ăn no, có còn dư không?"

"Có, tôi lấy cho anh bát đũa." Đồng Thành Quân đáp.

"Không cần, tôi dùng tay là được." Tiểu Phương sảng khoái vươn tay lấy bánh bao rau hẹ, Đồng Thành Quân thấy thế, đi bưng một bát sữa đậu nành ấm đến, để hắn ăn cùng.

"Làm sao vừa sáng đã đến nhà tôi?" Đồng Thành Quân kinh ngạc nói: "Là quay chụp có cái gì thay đổi sao?"

"Đúng vậy, hôm nay nghỉ," Tiểu Phương nói: "Đạo diễn nghe nói qua đi qua mấy cái thôn có cái hang động, chuẩn bị đi xem xem, tưởng quay một chút cảnh hang động, tôi này không phải lại đây nói với cậu một tiếng."

"Nga," Đồng Thành Quân gật gù.

Tiểu Phương vài miếng một cái bánh bao rau hẹ, liên tiếp ăn ba cái bánh bao rau hẹ, uống hai bát sữa đậu nành, lúc này mới coi như thôi, lúc đi còn nói: "Tay nghề rất tốt, lần tới rảnh rỗi nhất định phải tới nhà cậu ăn bữa sáng."

Đồng Thành Quân tiễn đi Tiểu Phương, một lần nữa ngồi trở lại, tiếp tục ăn bữa sáng, nói: "Ngày hôm nay được nghỉ, có muốn đi trong huyện chơi không?"

Ánh mắt hắn là nhìn Diệp Tiểu Vân, quả nhiên lập tức lại bỏ thêm một câu, "Hân Hân đưa đến chỗ nhị tỷ anh, để tỷ ấy hỗ trợ nhìn một chút."

Đồng Hân uống xong một ngụm sữa đậu nành, trong lòng yên lặng nói: Cô còn không muốn làm bóng đèn đâu.

Diệp Tiểu Vân giơ lên tay cự tuyệt, khó chịu vỗ vỗ ngực, nói: "Việc trong nhà thì sao? Đậu phộng trong đất chưa đào, còn phải cho heo ăn, cho gà ăn."

"Sáng sớm liền cho lợn gà ăn qua, còn đào đậu phộng, chờ trở về hẵng nói."

Đột nhiên, Diệp Tiểu Vân một trận buồn nôn, bàn tay dùng sức vỗ ngực mới đem cảm giác buồn nôn đè xuống.

"Làm sao vậy? Mùi vị không đúng sao?" Đồng Thành Quân lấy tới khối bánh bao rau hẹ Diệp Tiểu Vân ăn qua, cắn một miếng, "Mùi vị vẫn tốt!"

"Khả năng là khẩu vị em không tốt lắm," Diệp Tiểu Vân uống một hớp sữa đậu nành, nói: "Bởi vậy ăn đồ dầu mỡ mới cảm thấy buồn nôn."

Đồng Hân chớp chớp mắt to, nhớ tới đời trước lão cha nói qua, không sai biệt lắm là vào lúc này, mụ mụ mang thai, đáng tiếc không bảo vệ được sẩy thai. Hiện tại mụ mụ ghê tởm buồn nôn, sẽ không phải là có chứ?

"Ba ba, mụ mụ là có bảo bảo sao?" Cô lên tiếng nói.

"..."

Đồng Thành Quân cùng Diệp Tiểu Vân đồng thời sững sờ, "Có bảo bảo?" Hai người lại đều cúi đầu đi xem bằng phẳng bụng nhỏ.

Diệp Tiểu Vân không thể tin được mà đưa tay sờ sờ, "Không thể nào?"

Đồng Thành Quân hỏi: "Hân Hân, con làm sao biết mụ mụ có bảo bảo?"

"Ở truyện tranh thiếu nhi nhìn thấy nha, bên trong mụ mụ có tiểu bảo bảo, cũng buồn nôn."

"Trong truyện thiếu nhi có cái này?"

Đồng Hân không nói gì, hiện tại trọng yếu chính là cái này sao?

Nàng vỗ tay nhỏ nói: "Oa, mụ mụ có tiểu bảo bảo, vậy con liền có muội muội hoặc là đệ đệ rồi."

Diệp Tiểu Vân cùng Đồng Thành Quân hai mắt nhìn nhau.

"Sẽ không phải là thật sự có chứ?"

"Đi bệnh viện nhìn xem?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.