[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 99: Chuẩn Bị Mua Nhà (1)




Ban đầu khi Bạch Vi nhìn thấy Lục Tư Đình thì còn hơi kinh ngạc, nhưng mà sau khi có thêm một người hỗ trợ thì mọi người đều cảm thấy nhẹ nhốm hơn.

Bán đồ quá nhanh cho nên Thẩm Quyên thường phải bù đồ vào kệ sau mỗi nửa giờ,

Bạch Diệu Thiên cũng dần dần quen thuộc, một mình cũng có thể chào đón khách được.

Lục Tư Đình ở trong quầy thu và trả tiền thừa cho khách, Bạch Vi thì ngồi ở một bên, dùng tốc độ tay thật nhanh để chế tác trang sức.

Mấy người đều vô cùng vội vàng, có rất nhiều khách hàng lui tới, có đủ loại trang sức.

Có người thích kẹp tóc, khuy măng sét trâm ngực hay những món trang sức tỉnh xảo, cũng có người thích dây đeo ngang bụng hay là đồ trang sức nam tính.

Còn có các cặp ba mẹ đưa con đến chọn lựa trang sức.

Có nhiều đồ trong kho, Thẩm Quyên có thể kịp thời bổ sung hàng hóa, nhưng cũng có rất nhiều loại hàng bị hết, sau khi bán hết thì cũng không còn.

Mặc dù Bạch Vi ngồi ở bên cạnh bện trang sức, nhưng cũng không thể nào bện được hết những món đồ mà khách hàng yêu cầu, cho nên liên nhận tiền đặt cọc của khách hàng, ghi lại thông tin, bảo bọn họ đợi mấy ngày nữa thì đến lấy.

Đặt trang sức là chuyện rất phổ biến trong cửa hàng của bọn họ cho nên cũng có rất nhiều người đặt trước món đồ mà mình muốn.

Gần tới trưa, cuối cùng khách cũng đi bớt một chút.

"Đường phố bên kia bán rất nhiều đồ ăn, còn có quán cơm nhỏ."

Bạch Diệu Thiên ở ngoài cửa nhìn ra bên ngoài, sau đó nói: "Hai đứa muốn ăn gì, ba mẹ sẽ đi mua về."

"Ba, tùy tiện mua chút đồ là được, đợi buổi tối, con sẽ mời mọi người đi ăn ngon." Bạch Vi lấy nước lạnh đổ vào chiếc khăn tay sau đó lau lau gương mặt.

Bây giờ khách đã ít hơn một chút, nhưng mà cũng không biết là khi nào thì bọn họ sẽ quay lại cho nên giữa trưa mọi người cũng chỉ có thể ăn đơn giản một chút.

Cuối cùng, Bạch Diệu Thiên và Thẩm Quyên cùng đi mua cơm trưa, có mì nếp, cơm thơm ngon, còn có đủ loại đồ ăn vặt ở quán ven đường mà Bạch Vi thích ăn, nếu dùng lời của Thẩm Quyên thì đúng là thực sự hận không thể mang cả sạp hàng của người ta vê.

Người một nhà thay phiên nhau ăn cơm trưa, còn chưa nghỉ ngơi được bao lâu, qua một giờ đồng hồ, từ từ lại có rất nhiêu khách hàng đi vào.

Phía ngoài đường ồn ào, bên trong cửa hàng cũng rất ồn ào.

Bận rộn đến buổi chiều vào lúc năm, sáu giờ thì lưu lượng người dần dần giảm xuống.

7:00 tối, cửa hàng đã quay về trạng thái bình thường, cách một lúc thì sẽ có người vào xem.

Bạch Vi đứng ở ngoài cửa nhìn một chút, chuẩn bị lát nữa sẽ đóng cửa.

Hôm nay là lễ Quốc Khánh mùng 1 tháng 10, tất cả mọi người đều muốn đi chơi.

Hơn nữa hôm nay cũng đã bận rộn như vậy, tất cả mọi người đã vất vả cả một ngày, tăng thêm thu nhập buổi tối không tốt bằng ban ngày, không bằng đóng cửa sớm một chút để ba mẹ về nghỉ ngơi.

Bạch Vi nói: "Ba mẹ. Hôm nay hai người bận rộn một ngày cũng vất vả, không bằng về sớm một chút đi, lát nữa con cùng Lục Tư Đình thu dọn cửa hàng xong thì cũng sẽ đóng cửa về nhà."

"Vị Vi, lúc nào đóng cửa cũng được, còn phải quét dọn vệ sinh đúng không? Vậy chúng ta cùng nhau làm, sau khi làm xong thì đều có thể về nhà sớm."

"Vậy cũng được, mẹ, ba, lát nữa chúng ta có thể ra tiệm ăn cơm, cho nên lúc hai người về nhà cũng không cần phải nấu cơm."

Thẩm Quyên cùng Bạch Diệu Thiên đã bận rộn giúp đỡ cửa hàng cả một ngày, hiện tại ra ngoài ăn cơm cho nên chắc chắn Bạch Vĩ sẽ trả tiên.

Hôm nay có nhiều người như vậy, nếu bốn người họ ra ngoài ăn cơm thì chỉ sợ là sẽ phải xếp hàng, còn không bằng tự ở nhà nấu ăn.

Thẩm Quyên vội vàng nói: "Không cần Vi Vi, mẹ và ba con quay về nấu chút đồ ăn là được, nếu các con không muốn nấu thì cứ ra ngoài ăn là được."

Cuối cùng, hai người vẫn rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.