Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nếu bà nhớ không lầm thì hôm nay mới là ngày đầu tiên hai người gặp mặt ăn cơm mà.
Thẩm Quyên ngây ngốc cả người, nhất thời không nói nên lời.
Thấy Bạch Vi định rời đi, Thẩm Quyên giật mình kéo cô lại khuyên nhủ: “Con gái à, mặc dù trước đây mẹ thúc giục con cũng như muốn con đi xem mắt, nhưng hai người các con nói chuyện để hiểu nhau hơn đi đã cũng không muộn.”
“Nhiều người đi xem mắt như vậy nhưng nào có ai kết hôn ngay ngày xem mắt đâu? Con gái à, không biết đầu óc con có bị gì không đấy? Lập gia đình là chuyện đại sự, không thể cứ gả mình đi như vậy được.”
Thẩm Quyên vừa nói vừa đưa tay sờ trán Bạch Vi.
Con cái đột nhiên muốn kết hôn, lẽ nào do cô bị sốt nên đầu óc không bình thường chăng? Chứ nếu không thì bà thật sự không hiểu nổi tại sao con gái lại đột ngột muốn lấy sổ hộ khẩu đi kết hôn nữa.
Chắc chắn con gái bà bị sốt mê man rồi đây.
Thẩm Quyên kéo Bạch Vi nói: “Vi Vi à, nếu con thấy không khỏe ở đâu thì nói với mẹ đi, mẹ dẫn con đi khám bác sĩ.”
Bạch Vi thấy hơi dở khóc dở cười.
Nhưng mà cô cũng biết Thẩm Quyên muốn tốt cho mình.
“Mẹ, mẹ đừng lo nữa, con không bị bệnh gì đâu.”
Bạch Vi an ủi: “Con muốn kết hôn với người đàn ông này, anh ấy tên Lục Tư Đình, con người không tệ, hơn nữa anh ấy còn rất đẹp trai, con hài lòng lắm. Nếu như ngay cả người đàn ông đẹp trai như Lục Tư Đình đây mà con còn không thích thì chắc là tất cả những người đàn ông còn lại con cũng chê tất hết quá.
“Vả lại anh ấy còn là quân nhân nữa đấy. Mẹ nghĩ xem, quân nhân tốt biết bao, phẩm hạnh đoan chính, sau này nói con rể mình là quân nhân thì có mặt mũi ra sao!”
Bạch Vi nói một tráng, Thẩm Quyên cứ vậy sững người đứng nghe.
Sổ hộ khẩu trong tay bà dần chuyển sang tay của Bạch Vi.
Bạch Vi thấy cực kỳ phấn khích, cô cười nói: “Mẹ, con đi trước đây, lúc cha con về thì đừng quên nói với ông ấy một tiếng nhé.”
Thẩm Quyên còn chưa kịp phản ứng lại thì cánh cửa đã ầm một tiếng, trong nhà chỉ còn lại một mình bà.
Đầu óc của bà lúc này mê man cả rồi: “Lẽ nào do mình ép buộc con nó quá nên nó dứt khoát tìm đại một người để cưới cho rồi sao?”
Lục Tư Đình là quân nhân, ở niên đại này nếu quân nhân kết hôn thì cần phải báo cáo lên trước.
Nhưng do tình hình nhà Lục Tư Đình đặc thù hơn nên lúc báo cáo kết hôn, người ta chỉ nhìn tên của cô dâu chú rể rồi lập tức đóng con dấu đồng ý.
Trên tờ giấy trắng mực đen, tên của Bạch Vi lập tức nhuốm đỏ.
Trong quân khu này, phần lớn mọi người ai cũng biết ông nội của Lục Tư Đình bệnh nặng.
Tiểu Lý bước đến đưa giấy xác nhận cho anh: “Tiểu đoàn trưởng Lục, bọn tôi muốn chúc mừng anh một chút. Tốt nhất anh nên tổ chức hôn lễ nhanh lên, nói không chừng hôn lễ này sẽ giúp bệnh tình của ông cụ tốt hơn đấy.”
“Cảm ơn.”
Lục Tư Đình cảm thấy khá đúng, bởi vì có không ít người nói với anh như vậy rồi. Nhiều người nói đến thế, biết đâu chừng lại thật sự có tác dụng thì sao đây?
Tuy đó là ước mong xa vời nhưng trong lòng Lục Tư Đình vẫn còn ôm ấp chút hy vọng.
Lục Tư Đình cầm lấy sổ hộ khẩu và tờ giấy xác nhận rồi lái xe đi đến cục dân chính.
Sau khi đến, anh nhìn xung quanh một lát, Bạch Vi vẫn chưa đến nên anh bèn đợi trước cửa một hồi.