Nhanh chóng mặc quần áo tử tế, Bạch Vi trở lại phòng ngủ chính, hai đứa bé vừa mới tỉnh ngủ, đang ngơ ngác nhìn bốn phía.
Nhìn thấy Bạch Vi thì cả hai đứa bé đều vui vẻ cười cười.
Thời tiết càng ngày càng rét lạnh, trong nháy mắt, cũng sắp hết năm.
Nhân dịp cuối tuần Lục Tư Đình nghỉ ngơi, Bạch Vi chuẩn bị nhiều sữa cho hai đứa nhỏ, để Lục Tư Đình đưa hai đưa bé đến nhà họ Lục một ngày, còn mình thì đi đến cửa hàng.
Kể từ ngày Quốc khánh mùng 1 tháng 10, Bạch Vi chưa từng tới cửa hàng, sinh con, ở cữ, chăm mấy đứa nhỏ, đến bây giờ cũng đã hơn ba tháng, cuối cùng Bạch Vi cũng đến.
Chị Thôi nhìn thấy Bạch Vĩ thì rất vui vẻ, hỏi về mấy đứa nhỏ, sau đó lập tức đi làm việc.
Còn có nửa tháng nữa là sẽ đến tết, trong cửa hàng có chút bận bịu, nhưng mà ngày nào Thẩm Quyên cũng ở đây, hai người phân công làm việc cho nên mặc dù vội vàng thì cũng không sai ra sai sót.
Bạch Vi tới cửa hàng, nhìn hóa đơn một chút, sau đó lại xem loại trang sức nào bán chạy rồi mới đi xem sổ sách.
Sau khi đi vòng quanh cửa hàng hai vòng, sửa sang qua một kệ hàng thì Bạch Vi lập tức bày đồ trang sức mới của hôm nay lên.
Đây đều là đồ trang sức cô thiết kế khi ở nhà, chuẩn bị cho hoạt động của năm mới.
Chị Thôi cũng tới trợ giúp, sau khi bày đồ lên thì lại hỏi giá cả, như vậy thì có thể chính thức bán.
Chị Thôi chợt nhớ tới tới cái gì, vỗ đầu một cái, đến quầy lấy ra một tấm danh thiếp nói: "Hai ngày trước, có người đến tìm em, nói muốn làm riêng đồ trang sức, nhưng mà lúc đó em không có ở đây, chị cũng không biết là lúc nào em sẽ quay lại cho nên người để lại danh thiếp của mình, nói là nếu có thể làm trước năm mới thì hãy đến tìm cô ấy."
Bạch Vi cầm danh thiếp, đúng dịp, lại là khách hàng từ công quán Murphy.
Bây giờ còn 20 ngày nữa là đến năm mới, nếu như bây giờ bắt đầu thiết kế rồi làm đồ trang sức riêng thì Bạch Vi cảm thấy mình có thể làm được.
Vậy thì buổi chiều đến xem một chút đi. Bạch Vi nhận lấy danh thiếp, sau đó bỗng nhiên nhớ tới chuyện øì đó, lại hỏi: "Chỉ có một vị khách hàng này này tới tìm em thôi sao?”
Chị Thôi nghĩ nghĩ, nói: "Cũng không phải, trước sau cộng lại có ba bốn người, chỉ có khách hàng này đến hai lần, lần thứ hai còn để lại tấm danh thiếp." Ba bốn khách hàng, như vậy tức là, ít nhất có thể kiếm được 300 tệ.
Tay nghề của Bạch Vi càng tốt thì đồ trang sức cô làm ra càng tỉnh tế đẹp d6, đồ trang sức làm riêng càng đắt.
Vốn là có thể kiếm được bốn trăm tệ, bây giờ đã biến thành chỉ có thể kiếm được 100 tệ, Bạch Vi bỗng nhiên cảm thấy có chút đau lòng.
Không sao cả, về sau còn có cơ hội, danh tiếng của cửa hàng càng lớn thì sau này sẽ càng có nhiều người đến tìm cô đặt trang sức riêng hơn.
Sau khi Bạch Vi đến cửa hàng thì cũng không nhàn rỗi, vẫn luôn bận rộn, sau khi ăn cơm trưa xong thì lại dạy chị Thôi làm hai loại trang sức đơn giản cho năm mới.
Trong tiệm có mẹ trông nom, buổi chiều Bạch Vi liên rời đi.
Cô đến công quán Murphy, tìm đến nhà của vị khách này, biết được cô Trương này muốn tham gia vũ hội năm mới cho nên muốn làm riêng một bộ trang sức.
Bạch Vi tham khảo phong cách ăn mặc bình thường của cô Trương, cùng với váy vũ hội, quyết định nhận đơn này.
Bởi vì thời gian chỉ có hơn nửa tháng cho nên phải làm nhanh chóng, cộng thêm các loại nguyên liệu, cuối cùng giá của bộ trang sức này là 150 tệ.
4h chiều, Bạch Vi cam mười lăm tệ tiền đặt cọc, rất vui vẻ đi đến thị trường bán si mua nguyên liệu.
Ngoại trừ mua nguyên liệu để làm trang sức đặt riêng thì còn có nguyên liệu làm trang sức năm mới, cũng phải làm nhiều thêm chút, nếu không thì sẽ bị thiếu.