Bạch Vi không còn cách nào khác, chỉ có thể đứng lên cho bú, nhưng mà lại không thể nào chăm hai đứa cùng lúc cho nên dứt khoát cho sữa vào bên trong bình, cô cùng Lục Tư Đình hai người cho hai đứa nhỏ ăn no.
Mau chốt là, có đôi khi bọn nhỏ ăn no rồi không ngủ được thì lại muốn chơi cùng ba mẹ, muốn ôm ôm, lúc này Bạch Vi cùng Lục Tư Đình cũng chỉ có thể ôm mấy đứa nhỏ dỗ dành, hi vọng bọn nhỏ mau ngủ.
Sau một quãng thời gian, Bạch Vi sẽ tỉnh vào giờ kia trong đêm, hơn nữa ngày nào đôi vợ chồng cũng phải chăm hai đứa nhỏ, quầng thâm dưới mắt cũng rõ ràng hơn rất nhiều.
Cuối cùng, kết thúc một tháng.
Chuyện đầu tiên mà Bạch Vi làm chính là đi tắm rửa sạch sẽ.
Trong tháng ở cữ, Bạch Vi không nhịn được mà gội đầu một lần, còn lau cơ thể, nhưng mà không nói với mẹ, không nói với mẹ chồng, cô cảm thấy nếu mình nói ra thì hai người kia sẽ không đồng ý.
Cho nên Bạch Vi cùng Lục Tư Đình bàn bạc, làm cho căn phòng nóng lên rồi gội đầu, sau đó dùng nước nóng lau cơ thể, dọn dẹp qua một chút. Bây giờ cũng đã kết thúc trong tháng, cuối cùng Bạch Vi cũng có thể tắm rửa, hơn nữa cũng không cần phải uống canh bồi bổ mỗi ngày.
Mặc dù những món canh bồi bổ kia là những loại khác nhau, nhưng mà cách nấu đều giống nhau, không có thêm vị gì, Bạch Vi đã sớm uống phát ngán.
Mấy đứa nhỏ muốn uống sữa mẹ, Bạch Vi chỉ cần không ăn dầu, ăn cay hoặc đồ lạnh là được.
Buổi sáng, sau khi Lục Tư Đình rời giường, Bạch Vi cũng dậy.
Hai người cùng đến phòng tắm rửa mặt, ở phía trước có một tấm gương rất lớn, lúc Bạch Vi rửa mặt, cô không tự chủ được mà bật cười.
Cũng giống như lúc trước khi sinh, Lục Tư Đình nói muốn chăm sóc mấy đứa nhỏ cùng với cô, đúng là anh đã làm được, cho dù là ban ngày hay là đêm tối.
Cho nên, bây giờ cả hai người đều có quầng thâm dưới mắt, khi đứng cùng nhau nhìn như hai con gấu trúc.
Lục Tư Đình cũng nhìn thấy, hơn nữa trong nháy mắt còn hiểu ra Bạch Vi đang cười cái gì.
Anh rửa mặt xong, ôm lấy Bạch Vi, thấp giọng nói: "Anh đi xuống nấu cơm trước, bọn nhỏ còn chưa tỉnh, em có thể ngủ thêm một chút."
Các con còn nhỏ, không thể ngủ một mình ở trong phòng, sau khi Lục Tư Đình xuống lầu, Bạch Vi cũng không tiếp tục ngủ mà cô bắt đầu bện vòng tay.
Ngoại trừ lúc vừa mới sinh mấy đứa nhỏ, Lục Tư Đình xin nghỉ mấy ngày thì bây giờ trên cơ bản là không có việc gì, cũng không thể xin nghỉ phép, cho nên ngày nào anh cũng phải đến khu bộ đội.
Ban ngày, Hoàng Nguyệt Nha tới hỗ trợ chăm sóc mấy đứa nhỏ, Bạch Vi có thời gian rảnh rỗi thì sẽ đi làm đồ trang sức.
Bây giờ mấy đứa nhỏ còn nhỏ, không thể rời bỏ mẹ, cho nên Bạch Vi chưa thể đến cửa hàng, chỉ có thể để Thẩm Quyên tiếp tục trông nom cửa hàng.
Nhưng mà, Bạch Vi ở nhà cũng không muốn chậm trễ công việc làm đồ trang sức, chờ Thẩm Quyên tới thì sẽ để bà mang đồ đến cửa hàng.
Giao cửa hàng cho Thẩm Quyên, Bạch Vi rất yên tâm, lúc nhàn rỗi không có chuyện gì làm thì Bạch Vi sẽ chuyên tâm ở trong nhà làm đồ trang sức.
Buổi chiều ngày nọ, nhân lúc bọn nhỏ ngủ, Bạch Vi ngồi ở trước bàn nhỏ của mình, bện vòng tay cho hai đứa nhỏ.
Vòng tay có màu đỏ, đeo lên đôi tay nho nhỏ của hai đứa bé nhìn vô cùng dễ thương, sau khi Bạch Vi đeo lên cho hai đứa nhỏ thì càng thấy thích, ôm không rời tay, ôm lấy con trai hôn lấy hôn để.
Đây là con của cô, thật đáng yêu!
Bạch Vi không nhịn được, sờ sờ tay nhỏ, sau đó lại ôm con trai hôn một chút. Có lẽ là do bị quấy ray giấc ngủ nên không vui, Lục Thiên Duệ vốn đang ngủ rất say sưa, lần này lập tức khóc lên, thậm chí còn chưa mở mắt.
Bạch Vi vội vàng ôm lấy con trai, ngâm nga bài hát dỗ cậu bé ngủ.