[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 249: Sau Này Mình Chắc Chắn Không Phải Là Một Người Mẹ Ruột Đáng Tin Cậy (1)




Mỗi buổi tối sau khi tan làm, Bạch Diệu Thiên về nhà ăn cơm với Thẩm Quyên xuôi thì hai người sẽ cùng lái xe đạp đến đại viện thăm con gái.

Bao gồm cả ngày cuối tuần, Bạch Diệu Thiên không lên lớp thì cũng sẽ đến giúp đỡ chăm sóc mấy đứa nhỏ.

Mặc dù ông không biết chăm sóc mấy đứa nhỏ kỹ như Thẩm Quyên nhưng mà tốt xấu Bạch Vi cũng đã được ông chăm sóc cho nên lúc ông chăm sóc mấy đứa nhỏ cũng rất ra dáng.

Lục Tư Đình làm một bàn đồ ăn lớn, hôm nay anh về nhà sớm, lúc ra ngoài đi qua cửa hàng trang sức thì còn cố ý nói một tiếng với mẹ vợ, bảo tối nay họ đến nhà mình ăn cơm.

Quả nhiên, đêm nay đóng cửa hàng sớm, Thẩm Quyên dẫn Bạch Diệu Thiên đến, bọn họ còn mang theo vài bộ quần áo và đồ chơi cho mấy đứa nhỏ.

Những ngày này, Bạch Vi nhận được không ít đồ, một khoanh tròn trứng gà, cái gì mà trứng gà ta, còn có trứng ngỗng lớn, gà mái, đều là quà của bạn Lục Tư Đình gửi đến.

Nhà họ Lục và nhà họ Bạch cũng như thế, tất cả đều là quần áo, còn có đủ loại đủ kiểu đồ chơi cho mấy đứa nhỏ, Bạch Vi cảm thấy sau này mình không cần phải mua đồ cho may đứa nhỏ, chỉ dựa vào tốc độ mua quần áo của ông bà nội ông bà ngoại thì căn bản là cô cũng không cần lo lắng đến vấn đề quần áo của mấy đứa nhỏ.

9:00 tối, Thẩm Quyên cùng Bạch Diệu Thiên cơm nước xong, vốn là muốn giúp đỡ rửa chén, nhưng mà Lục Tư Đình ngăn lại, cho nên họ cũng không đi vào phòng bếp.

Cuối cùng nhìn mấy đứa nhỏ ngủ thiếp đi thì mới rời đi.

Gần đây Hoàng Nguyệt Nha đều sang đây mỗi ngày, ngoại trừ hỗ trợ trông mấy đứa nhỏ thì còn cùng Lục Tư Đình nghiên cứu canh bồi bổ.

Canh móng heo, canh cá trích, canh sườn, gần như mỗi ngày hai người họ sẽ làm ra một món canh khác, chỉ sợ Bạch Vi uống một loại nhiều quá thì sẽ chán.

Bạch Vi cũng biết nấu canh không dễ, dù sao thì mình cũng đã từng hầm qua một lần, cho nên mỗi lần Lục Tư Đình bưng canh bồi bổ đến thì Bạch Vi đều biết uống hai chén lớn.

Uống nhiều canh bồi bổ khiến cho Bạch Vi nhận ra cơ thể của mình đang dần dần hồi phục.

Không thể ra cửa, ngày nào Bạch Vi cũng ở nhà chăm mấy đứa nhỏ, cô cũng phát hiện, sau khi làn da của mấy đứa nhỏ thay đổi thì nhìn trắng trẻo vô cùng dễ thương.

Bạch Vi thường xuyên sờ khuôn mặt mấy đứa nhỏ, không động quá mạnh, sau đó sẽ chơi đùa cùng bọn nhỏ.

Lúc trước khi đi đạo ở tòa bách hóa, Bạch Vi đã mua kem dưỡng da và sữa dưỡng thể cho mấy đứa nhỏ, mỗi ngày khi thoa sữa dưỡng thể cho mấy đứa nhỏ thì Bạch Vi cũng sẽ thuận tiện xoa xoa gương mặt nhỏ của bọn nhỏ, vào lúc lau người thì cô cũng nhẹ nhàng xoa bóp.

Hai đứa bé đều cho là mẹ đang chơi với mình cho nên đều phất phất cánh tay đá đá cẳng chân, cười vô cùng vui vẻ.

Hôm nay, Lục Tư Dĩnh không có việc gì cho nên tới thăm mấy đứa nhỏ một chút.

Bình thường cô ấy tương đối bận rộn, chỉ có thứ bảy cuối tuần mới có thể tới, vào buổi trưa lần trước cũng không dám ôm mấy đứa nhỏ, bây giờ nhìn thấy Bạch Vi ôm, thì cô ấy cảm thấy lòng có chút ngứa ngáy, nhưng mà sợ mấy đứa nhỏ khóc cho nên không có ôm.

Có đôi lúc mấy đứa nhỏ sẽ rất ầm T†, có đôi khi lại rất yên tĩnh, có lẽ là do nguyên nhân đã được ăn no cho nên bọn nhỏ yên lặng nằm trên giường, mút ngón tay một lúc rồi lại há miệng nói nói, cũng không biết là muốn nói cái gì.

Lục Tư Dĩnh đến gần nhìn, phát hiện hình như may đứa nhỏ đã trưởng thành hơn một chút, trọng điểm là đẹp hơn lúc vừa mới sinh ra không ít.

Cô ấy nhìn chằm chằm hai đứa bé, bỗng nhiên nói: "Bọn nhỏ nhìn rất giống em và Tiểu Đình."

"Vậy sao, em không nhìn ra."

Bạch Vi nghe vậy thì cũng tiến tới nhìn, nhưng mà có lẽ là ngày nào cũng ở cạnh nhau cho nên Bạch Vi thật sự không phát hiện ra bọn nhỏ giống mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.