Trác Tư Thành cũng không trốn tránh, chỉ cười ngây ngô nhìn Lục Tư Dĩnh.
Thật ra, mỗi lần Lục Tư Dĩnh ra tay đều giống như đang trêu đùa, trông có vẻ tàn nhẫn, nhưng thực tế đều không hề dùng lực.
Với kỹ năng và sức lực của Lục Tư Dĩnh, nếu mà chị ấy làm thật, đó hẳn là hiện trường bạo lực gia đình quy mô lớn, Trác Tư Thành chắc chắn sẽ bị thương khắp người, thậm chí có thể còn không thể di chuyển được.
Nhưng Lục Tư Dĩnh chỉ nhẹ nhàng véo cánh tay anh ấy, Trác Tư Thành không đau chút nào, thậm chí còn cảm thấy hơi ngứa.
Hoàng Nguyệt Nha cười nói: "Được rồi được rồi, mau ăn đi, lát nữa đồ ăn sẽ nguội mất."
Bạch Vi nhìn bọn họ tương tác, thấy buồn cười, suýt chút nữa là cười ra tiếng.
Chả trách có người tìm con rể, thích tìm người trong thể chế, bác sĩ, giáo viên, cảnh sát đều là mẫu người mà mẹ vợ thích, sẽ giúp ích rất nhiều cho gia đình trong tương lai.
Nhưng mà, không ai trong nhà họ Lục nghĩ tới chuyện, cuối cùng Lục Tư Dĩnh sẽ kết hôn với một giáo viên. Lục Tư Đình không nói lời nào, vẫn cứ tiếp tục nhặt xương cá, bóc vỏ tôm, cuối cùng những thứ này đều để vào bát của Bạch Vi.
Đồ ăn do Hoàng Nguyệt Nha làm rất ngon, Bạch Vi không cẩn thận sẽ lại ăn quá nhiều, cô ghi nhớ lời mẹ dặn, sau khi ăn xong bèn đi đi lại lại trong sân.
Phần còn lại của chuyện này không liên quan nhiều đến Bạch Vi và Lục Tư Đình, bọn họ trò chuyện một lúc rồi bắt đầu thảo luận đến ngày kết hôn, Bạch Vi ngồi ngáp trên ghế sô pha.
Hoàng Nguyệt Nha nhìn thấy, bảo Lục Tư Đình đưa vợ về nhà.
Bạch Vi hiện đang mang thai song sinh, không thể mệt mỏi, cũng không thể chịu va đụng.
Hai người bèn về nhà nghỉ ngơi.
Tháng Chín, bụng của Bạch Vi lớn lên rất nhiều, chính là kiểu dù có đi xe ba bánh, chủ xe thấy thế cũng sẽ hết sức cẩn thận.
Mỗi ngày Bạch Vi bắt xe ba bánh đến cửa hàng, cũng đã đi được mấy tháng, đã quen biết rất nhiều chủ xe ba bánh ở khu vực đó.
Lúc đầu có người thấy cô bụng to, sợ xảy ra chuyện, nên không dám chở, sau khi hiểu rõ mới biết cô còn chưa tới lúc sinh, mỗi sáng Bạch Vi đều đi ba lượt, cho nên tất cả họ đều vội vã tranh cướp để giành lấy sự chú ý của vị khách hàng lớn này.
Cuối tháng Chín, hành động của Bạch Vi đã hơi bất tiện, thế là mỗi tuần chỉ đến cửa hàng hai, ba lần, vào cuối tuần lúc Lục Tư Đình nghỉ ngơi, sẽ bảo Lục Tư Đình đưa cô đến đó.
Thật ra Bạch Vi cũng không làm øì nhiều cả, hầu hết thời gian tôi chỉ ngồi trên ghế tựa, đan các loại phụ kiện trang sức.
Trong khoảng thời gian này, có người muốn đặt làm trang sức riêng, Bạch Vi cũng giải thích trước rằng hiện tại cô đang mang thai, nên có thể sẽ làm chậm hơn, cuối cùng cũng chỉ nhận một đơn đặt hàng.
Khách hàng đặt làm hai chiếc vòng cổ, hai chiếc vòng tay, một đôi hoa tai, hai cái phụ kiện tóc, ¡ yêu cầu giao đồ trang sức đặt làm theo yêu cầu đến nhà trước ngày 1 tháng Mười.
Bạch Vi cảm thấy may mắn vì mình đã bắt đầu chuẩn bị cho ngày Quốc khánh từ tháng Tám, nên đến tháng Chín cũng không phải lo lắng quá nhiều về các sự kiện của ngày Quốc khánh nữa, có thể tập trung vào việc làm đồ trang sức theo yêu cầu.
Nhưng mà, Bạch Vi vẫn lo lắng sẽ không đủ hàng cho dịp Quốc khánh. Lễ quốc khánh năm nay trong cửa hàng nhất định sẽ náo nhiệt hơn năm ngoái, dù sao danh tiếng ở đây đã có, nổi tiếng hơn không ít, khách quen cũng nhiều, cho nên nhất định phải có nhiều hàng tôn kho.
Khi rảnh rỗi, Thẩm Quyên và chị Thôi sẽ làm đồ trang sức ngay trong cửa hàng, đều làm những kiểu đơn giản, chị Thôi thì làm một số kiểu phức tạp hơn một chút, nhưng những kiểu quá rườm rà lại không làm được.
Bạch Vi không yêu cầu họ phải làm nhanh, chỉ cần chất lượng của mỗi món đồ trang sức họ làm ra qua được kiểm tra, có thể gần giống với những món do Bạch Vi làm là được rồi.