Hoàng Nguyệt Nha đã rất vui mừng khi biết con dâu bà đang mang song thai, nhưng hiện tại chỉ có một mình bà ở nhà, chỉ có thể chờ đến tối Lục Chính Hoa quay về, rồi nói lại với ông ấy.
"Vị Vi à, nếu đã biết đó là song thai, bình thường con phải chú ý hơn chút. Nếu con cảm thấy mệt mỏi, thì lúc này đừng đến cửa hàng nữa. Vẫn nên lấy sức khoẻ trên hết."
Hoàng Nguyệt Nha dặn dò cô: "Hôm nay con đến bệnh viện kiểm tra như thế nào rồi, bác sĩ có nói gì không? Thuốc bổ lần trước mẹ đưa cho con đã uống xong chưa, bảo Tiểu Đình ngày mai quay về lấy thêm một ít, mẹ đã chuẩn bị cho mấy đứa rồi, để trong phòng mấy đứa."
Bạch Vi cười nói: "Cảm ơn mẹ, con biết rồi."
Thông báo cho người nhà họ Lục xong rồi, Bạch Vi lại gọi điện thoại cho mẹ.
Chẳng qua bây giờ Thẩm Quyên đã ra ngoài đi mua đồ ăn rồi, là Bạch Diệu Thiên bắt máy.
Bạch Vi đem những lời đã nói với Hoàng Nguyệt Nha nói lại lần nữa, sau khi nói xong, đầu dây bên kia đột nhiên không có âm thanh.
Bạch Vi có chút bối rối, sau đó phát hiện điện thoại đã bị cúp máy rồi, cô không biết điện thoại tại sao lại cúp máy nữa, Bạch Diệu Thiên liền gọi điện thoại lại.
"Con gái, xin lỗi, lúc này bố vui mừng quá, không cẩn thận nên bấm nút tắt máy."
Bạch Diệu Thiên kích động đến nỗi không biết nói gì cho tốt, cuối cùng vẫn là hỏi những câu như trước đây: "Gần đây ăn uống có tốt không, ngủ có ngon không, đứa bé có quấy con không? Mẹ con ra ngoài mua đồ rồi, đợi lát nữa mẹ con về, bố bảo mẹ gọi lại cho con."
Bạch Diệu Thiên không phải người nói nhiều, sau khi nói xong chuyện chính, rất nhanh hai người liền tắt máy.
Đang ngồi trên ghế sô pha, Bạch Vi xoa nhẹ bụng, trong lòng cũng trở nên rất vui vẻ.
Kế hoạch hoá gia đình bây giờ cũng rất chặt chẽ, nếu như cái thai này là song thai, như vậy là tốt nhất, không quan tâm là con trai hay là con gái, ít nhất thì đứa bé sau này sẽ không cảm thấy cô đơn.
Bạch Vi không đợi quá lâu, ăn chút hoa quả, Thẩm Quyên đã quay trở về, gọi điện thoại đến.
"Vị Vi, ba con nói con mang song thai, là thật hả?"
"Không hổ là con gái chúng ta, đúng là có phúc khí, một lần liên mang thai được hai đứa."
Thẩm Quyên vui vẻ nói: "Hôm nay đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói như thế nào?"
"Không có việc gì đâu, bác sĩ nói em bé không sao, bảo con phải ăn nhiều thịt, bổ sung rau củ nữa."
Bạch Vi nghĩ đến bộ quần áo nhỏ của mình, vui vẻ nói: "Mẹ, hôm nay con với Lục Tư Đình đi đến cửa hàng bách hóa, mua rất nhiều quần áo và đồ dùng cho trẻ em, những bộ quần áo nhỏ đó rất xinh xắn, lại còn dễ thương nữa."
Cô nhóc này, vẫn còn tính trẻ con.
Thẩm Quyên cười lắc đầu, nhắc nhở: "Cô gái à, sinh đôi không thể nào so sánh với sinh một đứa được, bụng của con cũng lớn hơn người khác. Nếu như mẹ nhớ không nhầm, con đã được hơn năm tháng rồi, còn mấy tháng nữa thôi, bình thường lúc ăn cơm con kiềm chế một chút, đừng ăn quá nhiều, không có việc gì thì đi tản bộ, như vậy cũng có lợi cho con vào lúc sinh con, sẽ bớt khổ sở đi đôi chút."
Bạch Vi chăm chú lắng nghe, ghi nhớ tất cả những gì mẹ nói vào lòng.
"Hoa quả không thể ăn thay cơm, đồ ngọt cũng nên ít ăn lại nhé, còn có, lúc đi tản bộ hay tập thể dục cũng nên chú ý thân thể, nếu như lúc nào cảm thấy mệt mỏi, phải lập tức tìm chỗ nghỉ ngơi. Con phải nhớ, lúc con thấy mệt mỏi, có thể em bé cũng thấy mệt mỏi, cho nên nhất định phải chú ý thân thể."
Thẩm Quyên giống như một người mẹ già lo lắng, nói cả một tràng, nhưng Bạch Vi không ngắt lời bà, lắng nghe rất nghiêm túc. Hai mẹ con mới gọi điện đã trò chuyện hơn nửa tiếng, Lục Tư Đình đang nấu bữa tối, Bạch Vi mới nhớ ra, vừa rồi mẹ mình đang đi mua thức ăn.