Nhưng mà nhà họ Lục là gia đình quân nhân, ba đời trong nhà đều ở trong quân đội, từ nhỏ đã tiếp xúc với quân đội, không thích đọc sách cũng là chuyện bình thường.
Trong thư viện đông ấm hè mát, cứ ngủ một giấc như thế này, sợ là có thể sẽ bị cảm lạnh đấy nhi? Trác Tư Thành dứt khoát đứng dậy cởi áo khoác ra, cẩn thận khoác lên người Lục Tư Dĩnh.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Trác Tư Thành cũng bắt đầu nghiêm túc đọc sách.
Khoảng một giờ sau, Trác Tư Thành gần như đã đọc xong cuốn sách đó, Lục Tư Dĩnh cũng mơ mơ màng màng ngồi dậy.
Chiếc đồng hồ ở trên tường, chính là để nhắc nhở những người đọc sách không được quên mất thời gian.
Lục Tư Dĩnh dụi dụi mắt, phát hiện mình không nhìn nhầm, đúng là chị ấy thực sự đã ngủ được một tiếng rưỡi.
Rõ ràng đã nói là đọc sách cùng Trác Tư Thành, kết quả là lại ngủ thiếp đi.
Lục Tư Dĩnh bối rối sờ sờ lên, lại sờ thấy một vết. Đây là, cái vết này là do vô tình ngủ quên de lên cuốn sách mà tạo thành đấy à?
Ngay khi Lục Tư Dĩnh xác nhận xong, ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của Trác Tư Thành.
Vội vàng lau mặt, Lục Tư Dĩnh xấu hổ cười cười: "Từ khi còn nhỏ em đã không thích đọc sách cho lắm, chữ trong sách này nhận ra em, nhưng em lại không nhận ra chữ trong sách này, cho nên mỗi lần đọc sách, em chỉ muốn ngủ thôi."
Trác Tư Thành đương nhiên biết, mấy lần đi hẹn hò, có lần anh ấy đến thư viện là vì cần mượn sách, nhưng không phải sách nào trong thư viện cũng cho mượn ra ngoài được, không thể mượn được sách, cũng chỉ có thể ở đây đọc.
Lục Tư Dĩnh muốn đi cùng anh ấy, nên cũng tìm một cuốn sách trông không quá thôi miên để đọc một chút.
Nhưng mà, nơi đây chính là thư viện, phần lớn là những học sinh đến đọc sách khá nhiều, khi Lục Tư Dĩnh nhìn vào những dòng chữ đó, luôn cảm thấy hoa mắt, không kiềm chế được chỉ muốn ngáp.
Ở đây không có sách giải trí gì, cô ấy chỉ có thể đọc đa số là tập thơ ca văn xuôi. Cho đu Lục Tư Dĩnh đọc cái này cũng sẽ buồn ngủ, không có cách nào khác, Trác Tư Thành cũng biết.
Cậu ấy nói: "Lát nữa chúng ta đi xem phim đi, nghe nói gần đây rạp chiếu phim có chiếu mấy bộ phim mới."
Nói chuyện đến phim điện ảnh, Lục Tư Dĩnh lấy lại chút tỉnh thần: "Được."
Thời gian còn sớm, xem xong bộ phim điện ảnh là có thể đi ăn cơm.
Hai người đặt sách vào chỗ cũ rồi rời khỏi thư viện, cười cười nói nói suốt quãng đường, nhanh chóng tới rạp chiếu phim, mà hình như Lục Tư Dĩnh cũng quên mất chuyện dây buộc tóc.
Lúc hai người đi mua vé, Lục Tư Dĩnh nhìn thấy một bộ phim kinh dị mới chiếu thì hai mắt sáng lên.
Bình thường cô ấy cũng thích xem phim truyền hình và phim điện ảnh thể loại này, khá là kích thích. Nhưng mà khi đi ra ngoài xem phim với Trác Tư Thành, xem bao nhiêu lần cũng chọn xem phim tình cảm, thỉnh thoảng mới xem thể loại khác.
Phim kinh dị hiếm khi được chiếu ở rạp, Lục Tư Dĩnh vừa nhìn thấy bộ phim này thì vui vẻ nói: "Hôm nay chúng ta xem bộ phim này đi."
Bộ phim này tên là "Đừng soi gương lúc nửa đêm".
Rõ ràng, những người xem nhiều phim kinh dị như Lục Tư Dĩnh có thể đoán được là nội dung bộ phim có liên quan đến tấm gương, hơn nữa hầu hết những điều đáng sợ đều tập trung vào gương.
Nhưng đây là lần đầu tiên Trác Tư Thành xem phim kinh dị. Cậu ay rất ít khi xem những thể loại phim điện ảnh này cho nên cũng không ngờ phim kinh dị sẽ đáng sợ thế nào. Nếu Lục Tư Dĩnh muốn xem, cậu nhất định phải xem cùng.
Hai người mua vé xem phim, lại mua thêm chút đồ ăn vặt, rồi nhanh chóng soát vé vào cửa.
Bộ phim kể về trong một ký túc xá của một trường cấp ba, có một cô gái trở về lúc nửa đêm. Trước khi đi ngủ, cô ấy muốn đi vệ sinh, nhưng không biết đi như thế nào lại đến một nhà vệ sinh cũ và thả ma nữ bị phong ấn ở bên trong ra.