[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 208: 8: Cậu Ấy, Cậu Ấy, Cậu Ấy Thật Sự Hôn Lục Tư Dĩnh? (1)




Mặt mũi Trác Tư Thành không tệ, lịch lãm nhã nhặn, điển trai tuấn tú vượt xa người bình thường, hồi còn đi học đã có rất nhiều cô gái thích cậu ấy, nhưng cậu ấy lại chẳng mảy may rung động với bất kỳ ai.

Có lẽ vì nhìn rất trẻ tuổi, sợ không kiểm soát được học sinh, Trác Tư Thành thường xuyên đeo kính, lúc lạnh mặt thoạt nhìn vô cùng nghiêm túc.

Lúc này, người ấy lại đang choáng váng, nhìn chằm chằm cô gái mình thích nhất, càng nhìn càng say mê, cuối cùng còn nở một nụ cười ngớ ngẩn.

Lục Tư Dĩnh hơi bất ngờ, cô ấy thích uống rượu, tửu lượng cũng rất tốt, vì thế đã từng chứng kiến rất nhiều người say, biết họ sẽ làm gì hoặc có thể làm gì.

Không ngờ, Trác Tư Thành say lại có chút khác biệt, không say khướt làm loạn mà lại ngoan ngoãn ngồi yên, chỉ chăm chăm nhìn cô ấy.

Thật là đáng yêu.

Lục Tư Dĩnh không khỏi nghĩ như thế.

Trác Tư Thành choáng váng, trong đầu còn chút ý thức, nhưng lý trí dường như đã ngồi trên cao, tách rời thể xác, động tác của cậu ấy luôn không theo kịp suy nghĩ, thậm chí còn làm ra những điều hoàn toàn trái ngược, đây cũng là chuyện thường thấy, dù sao thì đâu ai có thể yêu câu người say hành động bình thường được.

Chẳng bao lâu sau, Lục Tư Dĩnh đã ăn xong, cô ấy thanh toán rồi lại hỏi: "Còn đi được không?"

Trác Tư Thành ngơ ngác nhìn cô ấy, dù ở chợ đêm ồn ào nhưng trong đầu cậu ấy lại im lìm, cậu ấy không hiểu Lục Tư Dĩnh đang nói gì.

Lục Tư Dĩnh bèn đỡ Trác Tư Thành đứng dậy, may là cậu ấy vẫn còn đủ sức cho những hành động cơ bản, dựa vào Lục Tư Dĩnh đứng lên rồi ngoan ngoãn đi theo cô ấy.

Băng qua đường, giữa đám đông, Trác Tư Thành đi theo Lục Tư Dĩnh, lúc nào nên dừng thì dừng, lúc nào phải đi thì đi, chỉ nhìn bề ngoài, không nói gì, cũng không thể nhận ra rằng cậu ấy đang say.

Mặc dù tửu lượng của cậu ấy thật sự quá tệ, thế nhưng Trác Tư Thành đã say rồi, sợ cậu ấy gặp chuyện trên đường về, Lục Tư Dĩnh bèn đưa Trác Tư Thành về nhà.

Đến gần công quán Murphy, người qua lại đã thưa thớt hơn, hai người thuận lợi đi vào khu biệt thử, trở lại trước cửa nhà Trác Tư Thành.

Lục Tư Dĩnh dùng chìa khóa mở cửa, định trả chìa khóa cho Trác Tư Thành, kết quả là, vừa quay đầu, người nọ đã cúi xuống hôn cô ấy.

Lục Tư Dĩnh không kịp nghĩ ra chuyện này là như thế nào, chỉ cảm thấy trên môi mình có thứ gì đó không thuộc về mình. Mem mêm, ngọt ngọt, như thạch rau câu trơn mềm, tồn tại vài giây, chỉ sau một hơi thở đã lập tức rời đi.

Khi Trác Tư Thành đứng thẳng lên, Lục Tư Dĩnh mới kịp phản ứng lại, môi cô ấy vừa bị hôn lên, đồng thời, chìa khóa trên tay cũng không cánh mà bay.

Nụ hôn đầu của cô ấy, đó là nụ hôn đầu của cô ấy đó, cứ như vậy đã không còn nữa rồi ư?I

Thế mà Trác Tư Thành còn đang ngớ ngẩn cười với cô ấy, lảo đảo đẩy cửa đi vào nhà, đặt chìa khóa ở cửa trước.

"Đi đường về cẩn thận nhé. Ngày mai, anh chờ em tới, bạn, bạn gái."

Trác Tư Thành còn khoát khoát tay, mặc dù nhìn vẫn rất ngốc nghếch.

Cậu ấy vừa gọi cô ấy là gì?

Lục Tư Dĩnh chưa kịp nói câu nào, cánh cửa lớn trước mặt đã đóng sầm lại.

Bạn gái?

Còn hồn môi mình nữa?

Dường như Lục Tư Dĩnh cảm thấy mình đã bay vào cõi thần tiên, chính bản thân cũng không biết mình đã về nhà như thế nào.

Từ bé đến lớn, cô ấy chưa từng hôn ai, giờ đây lại bị Trác Tư Thành hôn một cách mơ hồ như vậy, tệ hơn nữa là lúc đó cậu ấy còn say. Nếu ngày mai cậu ay không nhớ gì thì phải làm sao đây?

Lục Tư Dĩnh về đến nhà, sau khi đánh răng rửa mặt xong xuôi thì nằm lên giường ngay, cơ thể cô ấy có chút mệt mỏi, nhưng tỉnh thần lại rất phấn chấn.

Giống như quay lại ngày hôm đó, lần đầu tiên Trác Tư Thành tỏ tình với cô ấy ở cổng đại viện quân khu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.