Lục Chính Hoa: "Đúng vậy, làm gì có chuyện con của em trai đã vài tuổi rồi, mà chị gái vẫn còn chưa kết hôn?"
Hoàng Nguyệt Nha đưa cho Lục Tư Dĩnh một bắp ngô, nói: "Thôi không nói gì khác, ít nhất con cũng phải xác định trước đã, để cha mẹ yên tâm một chút chứ."
Lục Chính Hoa: "Đúng vậy, lần trước chúng ta đi ăn cơm về, thấy cậu thanh niên kia..."
"Chat"
Ông ấy còn chưa dứt lời, Lục Tư Dĩnh đã nhịn không được xen vào: "Con biết rồi, nhưng cha mẹ cũng phải cho con chút thời gian suy nghĩ."
Lục Tư Dĩnh đau đầu, còn chưa ăn xong bữa sáng đã chạy mất.
Thực ra cô ấy cũng rất băn khoăn.
Lần trước Trác Tư Thành tỏ tình với cô ấy, lúc đó Lục Tư Dĩnh vẫn chưa biết tình cảm của mình, chỉ cảm thấy cậu ấy là một người bạn rất tốt.
Nhưng những ngày vừa qua, cô ấy cũng dần dần hiểu ra, có vẻ mình đã thích cậu ấy.
Cơ mà, một thời gian dài đã trôi qua kể từ lần cậu ấy tỏ tình, gần đây hai người cũng không còn thường xuyên đi chơi như trước, một tuần ra ngoài có một, hai lần.
Kể từ ngày Trác Tư Thành tỏ tình trước cổng lớn, những lần đi ra ngoài vừa rồi, cậu ấy cũng không mở miệng nhắc lại chuyện theo đuổi cô ấy nữa.
Lục Tư Dĩnh cảm thấy, hay là cứ xác định mối quan hệ trước đã, để khỏi bị cha mẹ cứ thúc giục cưới mãi.
Kể từ khi Bạch Vi có thai, mỗi lần Lục Tư Dĩnh về nhà, hầu như ngày nào cũng đều phải nghe đủ các cách thúc giục việc cưới hỏi.
Nói cái gì mà kết hôn muộn hơn em trai, sau này sinh con cũng muộn hơn em trai.
Rồi thì, nếu giờ cũng chưa cưới nữa, người muốn nói xấu chỉ chỏ đã xếp hàng dài đến tận bờ sông rồi.
Hoặc là nói, cưới muộn quá, tuổi tác cao thì sinh con sẽ không tốt cho sức khỏe phụ nữ.
Tóm lại, lời cô ấy nghe nhiều nhất chính là sang năm em trai đã có con rồi, cô ấy cứ cứ chần chừ thì đã muộn mất.
Nếu thái độ của cha mẹ cứng rắn không thôi, Lục Tư Dĩnh còn có thể kiên trì với quan điểm của mình, nhưng lần nào cha mẹ cũng chỉ nhắc đến trong lúc vô tình, hay là mẹ tìm cô ấy hỏi ý thật mềm mỏng, Lục Tư Dĩnh cũng không tiện từ chối nữa. Trước đây không có người yêu thì còn chưa tính, nhưng bây giờ, Trác Tư Thành đã ở ngay trước mắt rồi, hay là, cứ thẳng thắn đồng ý luôn đi.
Lục Tư Dĩnh đã ra quyết định.
Tối hôm đó, hai người cùng đi ăn cơm ở một nhà hàng phương Tây gần đây.
Lúc dùng món, trong lòng Lục Tư Dĩnh hơi có chút không yên, mà Trác Tư Thành cũng có vẻ phân tâm, cả hai đều không để ý thấy sự khác thường của nhau.
Sau khi ăn xong, Lục Tư Dĩnh lại nói: "Bỗng dưng bụng tôi hơi khó chịu, tôi đi vệ sinh một chút là được, cậu ngồi đây chờ tôi một lát."
Tìm được một cái cớ rời đi xong, Lục Tư Dĩnh đi vòng trở lại, cô ấy nhớ trên con đường này có một cửa tiệm bán hoa.
Lục Tư Dĩnh rất nhanh đã tìm thấy cửa hàng hoa, đi bào vào mua chín bông hồng, chuẩn bị tạo bất ngờ cho Trác Tư Thành.
Lần trước Trác Tư Thành tỏ tình, cô chưa có câu trả lời, lần này, đã có thể đưa ra câu trả lời cho lời tỏ tình đó rồi.
Lục Tư Dĩnh giấu bó hoa sau lưng, rồi quay lại tìm Trác Tư Thành.
Mua quá nhiều hoa hồng cũng không có tác dụng gì, hơn nữa còn khó giấu, Lục Tư Dĩnh chỉ mua chín bồng. Ngay sau đó, Lục Tư Dĩnh đã tìm thấy Trác Tư Thành, đây là lần đầu cô ấy làm chuyện như vậy, trong lòng hơi căng thẳng, vì thế mà cũng không chú ý thấy biểu cảm của Trác Tư Thành hơi kì lạ.
"Tôi có chuyện muốn nói với cậu."
"Tôi có chuyện muốn nói với chị!"
Không ngờ, cả hai người lại cùng lên tiếng một lúc, thậm chí lời nói còn giống hệt nhau.
Lục Tư Dĩnh hơi sửng sốt một chút, sau đó nói: "Vậy cậu nói trước đi."
Trác Tư Thành lắc đầu, nói: "Hay là chị nói trước đi."
“Tôi, tôi..."