[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 204: Tặng Nhau Hoa Hồng, Có Vẻ Như Không Thông Minh Lắm (1)




Mấy  ngày gần đây không đi ra ngoài buổi tối, đánh răng rửa mặt từ sớm, thường thì chỉ khoảng 9 giờ rưỡi là đã nằm trên giường chuẩn bị ngủ rồi, hôm nay còn trễ hơn nửa tiếng nữa.

Lục Tư Đình ôm bà xã vừa thơm tho vừa mềm mại trong lòng, tim đập cũng nhanh hơn.

Anh chôn mặt vào cổ của Bạch Vi, hít một hơi, chỉ cảm thấy hương thơm ngát trên người cô len lỏi vào khoang mũi không chút kiểm soát.

Có thứ gì có thể khó chịu hơn việc nhìn thấy được, chạm vào được, nhưng lại không thể ăn được chứ?

Lục Tư Đình nghĩ mãi không ra, còn thứ gì khác có thể tra tấn, dằn vặt hơn thế này.

Bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương đang nằm trong tay Lục Tư Đình, anh chậm rãi mở mắt ra, với thị lực 5. 2 (*) của mình, anh có thể nhìn thấy rất rõ từng nơi da thịt trắng nõn lộ ra ngoài trên cơ thể Bạch Vi.

(9 Thị lực 5. 2 có nghĩa là có thể nhìn được tới khoảng cách 5 nét, là mắt bình thường, tiêu chuẩn, rất tỉnh.

Nếu là thường ngày, hoặc là, mười ngày vừa rồi, trước khi Lục Tư Đình biết tình trạng cơ thể của Bạch Vi, anh vẫn có thể muốn gì làm nấy.

Nhưng mà bây giờ đây...

Lục Tư Đình không đành lòng rời giường sau đó đi vào tắm nước lạnh.

Bạch Vi mới vừa có thai, Hoàng Nguyệt Nha còn căn dặn anh, ba tháng đầu không được chung phòng, ít nhất phải đợi đến ba tháng sau mới được.

Vì con, vì sức khỏe của Bạch Vi, anh chỉ có thể chọn tự mình chịu đựng.

Lục Tư Đình tắm khoảng hơn mười phút, Bạch Vi đắp kín chăn nằm trên giường, len lén cười thành tiếng.

Trước đây, dù là bất cứ lúc nào Bạch Vi nhắc Lục Tư Đình tiết chế, Lục Tư Đình luôn giống như não cá vàng, nhiều lắm cũng chỉ nhớ được một ngày, sang ngày thứ hai là đã quên sạch.

Bạch Vi cũng không phải là không thoải mái, nhưng có đôi khi rất mệt mỏi, cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.

Nhưng tỉnh lực của Lục Tư Đình lại quá sung mãn.

Bây giờ thì tốt rồi, cô đã có thai, không cần cô nhắc thì Lục Tư Đình cũng sẽ tự kiểm soát được.

Bạch Vi sờ sờ bụng mình, nụ cười trên mặt rạng rỡ, vui vẻ không thôi.

Tiếc là bây giờ đã có kế hoạch hóa gia đình, nếu không thì, sau khi sinh xong đứa này, cô còn muốn có thai thêm một lần nữa.

Mang thai 10 tháng, cộng thêm nằm viện một tháng, gần như tổng cộng đã là một năm rồi!

Thời tiết tháng 4 rất vừa vặn ôn hoà, không lạnh cũng không nóng, Bạch Vi đắp chăn mỏng còn muốn đá chăn ra.

Sau khi Lục Tư Đình tắm nước lạnh xong, quay lại giường, Bạch Vi đã nửa tỉnh nửa mê rồi.

Mặc dù cơ thể tạm thời đã nguội bớt, nhưng bên trong vẫn nóng hừng hực, mà chẳng mấy chốc sau, Bạch Vi đã lăn qua, ôm Lục Tư Đình ngủ.

Lục Tư Đình cũng chẳng còn cách nào khác, đẩy Bạch Vi ra thì không đành lòng, mà nằm ôm như vậy, bản thân anh lại không tài nào ngủ được.

Bây giờ anh mới biết, tại sao vợ có thai thì hai vợ chồng sẽ phải ngủ riêng một thời gian.

Sáng hôm sau, Lục Tư Đình thức dậy rất sớm, nấu cơm xong xuôi, vội vàng ăn một chút rồi rời đi ngay.

Nửa tiếng sau, Bạch Vi mới thức dậy đi làm, bữa sáng vẫn còn nóng hổi.

Đôi vợ chồng son sống rất hạnh phúc như thế, còn ở nhà họ Lục, đã có người đau khổ khôn xiết.

Kể từ khi Bạch Vi có thai, áp lực của Lục Tư Dĩnh ngày càng tăng lên, cũng bởi vì cha mẹ lại thúc giục cô ấy chuyện cưới hỏi thường xuyên hơn. Chẳng hạn như sáng nay...

Ban đầu ba người đang ngồi cùng nhau ăn sáng, nhưng việc giục cưới lại đến bất ngờ không kịp chuẩn bị.

Hoàng Nguyệt Nha: "Mong sao mong trăng mãi, cuối cùng đứa cháu nội của chúng ta cũng đến rồi, chỉ không biết, bao giờ mới nhìn thấy đứa cháu ngoại."

Lục Chính Hoa: "Em muốn nhìn thấy cháu ngoại, trước tiên, con gái phải cưới chồng, nếu không thì lấy cháu ngoại từ đâu ra?"

Hoàng Nguyệt Nha: "Nói cũng phải, Tiểu Dĩnh à, dự định bao giờ thì cưới chồng? Em trai con đó, sang năm đã có con rồi, con làm dì, mà vẫn chưa cưới, sau này có con, con của con sẽ nhỏ hơn con của Tiểu Đình mất."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.