Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hai người lên xe, Lục Tư Đình lái xe rồi giới thiệu thành viên trong gia đình mình cho cô nghe.
“Trong nhà anh có ông nội, tuổi tác khá cao, bây giờ đang bị bệnh nặng, cơ thể suy nhược, trước đó anh đã nói với em rồi.”
“Cha mẹ của anh cũng là quân nhân, bình thường bọn họ ở trong quân doanh, một tháng sẽ về mấy lần, thi thoảng có gọi điện cho anh.”
“Nhà anh còn có một người chị nữa, chị ấy tên Lục Tư Dĩnh, chắc bây giờ chị ấy đang ở nhà. Hôm qua lúc anh về nhà lấy sổ hộ khẩu, bọn họ thấy rất kinh ngạc.”
Lục Tư Đình giới thiệu sơ lược một lần.
Anh không nói quá nhiều, dù gì cũng sắp gặp mặt rồi, nói nhiều hơn cũng không bằng cô tự mình cảm nhận.
Hôm qua lúc Lục Tư Đình báo chuyện mình sắp kết hôn, sau khi rời đi có vài người đã biết chuyện này rồi, nhưng vẫn còn nhiều người chưa biết lắm.
Chiếc xe nhanh chóng chạy đến đại viện quân khu, trong lòng Bạch Vi cảm thấy rất kỳ vọng.
Anh sinh ra trong gia đình truyền thống quân nhân, nghe có vẻ rất nghiêm khắc.
Động tác nhỏ ấy của Bạch Vi lọt vào mắt của Lục Tư Đình, dường như anh cũng bị lây nhiễm niềm vui vẻ ấy cùng cô.
Xe của Lục Tư Đình không bị cản lại, lúc xuống xe, rất nhiều người nhìn thấy hai người bọn họ.
“Ái chà, tiểu đoàn trưởng Lục, cô gái xinh đẹp vừa xuống xe đó là bạn gái của anh à?”
“Ở đâu thế, tôi nhìn chút xem nào!”
“Khỏi phải nói luôn, cô ấy đẹp thật.”
“Tiểu đoàn trưởng thoát ế rồi! Để tôi đi nói chuyện này với anh em trong đội liền mới được!”
Mọi người đứng ở xa xa nhìn bọn họ, có chút xôn xao.
Sau khi xuống xe, Bạch Vi đi theo bước chân của Lục Tư Đình, ở đây toàn là người quen bạn bè của anh. Sau khi nhìn thấy hai người, có người lục tục đến chào hỏi.
Người nọ cười nói: “Anh Lục, đây là bạn gái của anh à? Tìm bạn gái lúc nào vậy, sao không nói cho mấy anh em một tiếng.”
“Là vợ của tôi, dẫn qua đây ra mắt.”
“Ồ, anh Lục giấu kỹ quá nha, không biết trước đây anh có bạn gái luôn đấy, nháy mắt cái đã cưới rồi.”
Bạch Vi không nói gì, cô đi cạnh Lục Tư Đình, chỉ yên lặng cười làm bình hoa.
“Chà, Tiểu Lục, bạn gái của anh à? Trẻ tuổi xinh đẹp thế này, có phúc quá nha.”
“Đây là vợ tôi, Bạch Vi, nay bọn tôi sang đây ra mắt gia đình.”
“Chậc chậc, không hổ là anh mà anh Lục. Trước đây bọn em còn bảo bây giờ trong đại viện không còn mấy người độc thân, định giới thiệu chị dâu cho anh một chút. Ai ngờ anh đã len lén tìm một cô dâu về rồi, nhanh quá.”
Người chào hỏi nhiều quá nên Lục Tư Đình cũng không cách nào giới thiệu với từng người được. Bạch Vi không quen những người đó nên cô chỉ biết cười, rồi chào hỏi mà thôi.
Cuối cùng cũng đến nhà của Lục Tư Đình.
Nụ cười trên mặt Bạch Vi xìu xuống ngay.
Cô đưa tay xoa hai má đã cứng đờ của mình, bỗng nhiên tiếng cười của ai đó vang lên.
Bạch Vi ngẩng đầu nhìn lại, Lục Tư Đình đang nhấn chuông cửa, trên mặt cũng không tươi cười gì, chẳng lẽ cô nghe nhầm sao?
“Tới đây!”
Giọng nữ sang sãng vang lên, Lục Tư Dĩnh mở cửa nói: “Aida đây là vợ của em trai phải không nhỉ, trời nóng thế này, mau vào nhà đi.”
Lục Tư Dĩnh rất cao, khoảng chừng một mét bảy, Bạch Vi phải ngẩng đầu nhìn cô ấy.
Cô ấy mặc một bộ quân phục sạch sẽ, mái tóc đuôi ngựa đen láy, trông rất xinh đẹp, gương mặt có vài nét giống với Lục Tư Đình.