Cậu ấy tin sau khi Lục Tư Dĩnh biết, cô ấy nhất định sẽ ra gặp cậu ay
Trác Tư Thành lại cảm ơn lần nữa, lúc này mới rời đi.
Bạch Vi nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Trác Tư Thành, trâm ngâm suy nghĩ tới tận khi Thẩm Quyên tới hỏi: "Sao thế, người đàn ông đó vừa nói gì thế?"
"Không có gì đâu mẹ, anh ấy muốn mua một sợi dây chuyền cho bạn gái, hỏi con mua cái nào thì đẹp." Bạch Vi thản nhiên nói.
Qua buổi trưa, buổi chiều lại có người đến, hôm nay nhiều người nên hơn sáu giờ Bạch Vi mới đóng cửa hàng.
Sắc trời tối xuống, Bạch Vi bật chiếc đèn nhỏ mà Lục Tư Đình lắp trước giỏ xe, thoáng cái, trong vòng năm mét tất cả đều sáng lên.
Thuận lợi về đến nhà, Lục Tư Đình đang nấu cơm.
Sau khi hai người ăn xong, Bạch Vi chạy thẳng sang chỗ ở của Lục Tư Dĩnh.
Lục Tư Dĩnh vừa cơm nước xong, đang ngồi trên ghế sofa xem tivi, biết được ý đồ của Bạch Vi, sắc mặt cô ay chợt tối xuống.
Ba chữ Trác Tư Thành vừa nói ra khỏi miệng, mắt thường cũng có thể nhìn thấy sắc mặt của Lục Tư Dĩnh thay đổi.
Không, phải nói là khác biệt lớn mới đúng chứ?
Nửa tháng trước, hai người còn ngọt ngào xem phim, đứng ở cổng đại viện của quân khu, nắm tay nhau nói chuyện, không lo có bị ba mẹ phát hiện hay không.
Coi như lúc đó Lục Tư Dĩnh không biết tấm lòng của Trác Tư Thành, nhưng niềm vui vẻ của cô ấy là không thể che giấu được, ngay cả Bạch Vi cũng thấy rõ ràng.
Giờ mới có mấy ngày trôi qua, chỉ rơi vào khoảng mười mấy ngày mà thôi, sao ngay cả tên cũng không muốn nghe?
Bạch Vi rất nghi ngờ, thận trọng hỏi: "Chị, có phải anh ấy chọc chị giận không?"
Chưa nói tới chuyện này.
Chẳng qua là mỗi lần Lục Tư Dĩnh nhớ tới, cô ấy cảm thấy có nút thắt, khó chịu vô cớ.
Ngày hôm sau, sau khi Trác Tư Thành thổ lộ, hôm đó cô ấy vừa hay được nghỉ, ở nhà quá nhàm chán nên dứt khoát đi đến trường của Trác Tư Thành, tiện thể mang cho cậu ấy một hộp cơm ở căng tin của quân khu.
Trước khi đi, Lục Tư Dĩnh tự nhủ trong lòng cô ấy chỉ tới đưa cho bạn một hộp cơm mà thôi, Trác Tư Thành đưa cho cô ấy nhiều đồ như vậy, cô ấy mang theo một hộp cơm thì đã là gì?
Không phải là trước kia cô ấy chưa từng mang, hơn nữa còn trùng hợp là cô ấy được nghỉ.
Lục Tư Dĩnh không phải là người trì hoãn, nghĩ vậy là đi ngay.
Cô ấy đã đến trường vài lần, đều là Trác Tư Thành đưa cô ấy vào. Người bảo vệ cũng biết Lục Tư Dĩnh, vì vậy không ngăn cản cô ấy.
Không ngờ lúc đi ngang qua sân trường, cô ấy nhìn thấy Trác Tư Thành đang đi dạo cùng một cô giáo.
Có lẽ là do giác quan thứ sáu của phụ nữ, hoặc cũng có lễ là nụ cười của cô giáo đó quá nhức mắt nên Lục Tư Dĩnh không đi vào trong, trực tiếp xoay người rời khỏi trường học.
Cô ấy không đói, hộp cơm không ăn được, cũng không thể ném đi, cho nên lúc rời đi cô ấy đã tiện tay đưa hộp cơm cho bảo vệ.
Nghĩ đến đây, Lục Tư Dĩnh cười lạnh nói: "Coi như mắt chị bị mù đi, người đàn ông đó chân trước vừa bày tỏ với chị, chân sau đã cùng cô giáo khác chơi trò mập mờ, muốn bắt cá hai tay à? Nằm mờ đi, chị sẽ không bị mắc lừa đâu!"
Nghe xong, Bạch Vi rất ngạc nhiên.
Gặp Trác Tư Thành ba lần, hai lần đều là cậu ấy đến cửa hàng của cô mua đồ. Dưới góc nhìn của Bạch Vi, cô ấy cảm thấy cậu ấy không giống loại người đùa giỡn tình cảm của người khác.
Xem ra thầy giáo nho nhã, dịu dàng thật thà, sao lại có thể là người như vậy?
Bạch Vi mở miệng, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, ngừng lại một lát.
Còn nhớ trước kia khi cô viết thư giúp người khác ở bưu điện, có một người đàn ông với gương mặt hiền lành viết thư cho người nhà, đã có vợ có con. Trong giây lát, Bạch Vi cho rằng đó là một người đàn ông tốt, chăm chỉ cần cù lại thật thà, kết quả là giây tiếp theo, người đàn ông đó lại viết một lá thư khác cho người thứ ba.