Vì là mẫu mới ra mắt dịp tết này, cho nên chỉ vừa đặt lên kệ khoảng một tuần nay, Lục Tư Dĩnh không thể nào mua chiếc vòng này trước đó được.
Mà, Bạch Vi thì vẫn nhận ra được những món đồ trong cửa hàng của mình.
Trong đầu hiện lên hình ảnh một người đàn ông, cao 1m8 mấy, vóc dáng cao lớn, gương mặt tuấn tú, cực kỳ đẹp trai.
Lúc đó người đàn ông ấy nói gì nhi?
Là mua tặng người yêu mài
Còn là tặng một cô gái rất ngầu, phong cách ăn mặc đơn giản mà cá tính.
Bạch Vi so sánh đối chiếu một vòng, Lục Tư Dĩnh hoàn toàn khớp với lời mô tả kia.
Vậy thì, chiếc vòng tay này chính là do người đàn ông kia tặng!
Mắt Bạch Vi sáng lên, nhìn chằm chằm Lục Tư Dĩnh, tâm trạng có hơi kích động.
Lục Tư Dĩnh cảm thấy kỳ lạ, vừa rồi Bạch Vi cứ nhìn cổ tay cô ấy chằm chằm, bây giờ lại quay sang nhìn cô ấy chẳng chớp mắt, không biết hôm nay mình ăn mặc có vấn đề gì không? "Vi Vi, sao vậy?"
"Chị à, hôm trước có một anh trai vào cửa hàng em mua trang sức, nhờ em giúp chọn vài món, nói là tặng một cô gái rất ngầu." Bạch Vi cố nén cảm xúc kích động xuống, nhưng vẫn không nhịn được mà nhấc khoé miệng lên: "Cuối cùng người đó mua một chiếc vòng tay, chính là cái chị đang đeo trên cổ tay đấy."
Bạch Vi nói xong, cả nhà ai nấy đều nhìn Lục Tư Dĩnh chằm chằm.
Da đầu Lục Tư Dĩnh tê rần, trong nháy mắt, trong đầu đã nảy số ra tới mười mấy cách giải thích.
Cô ấy ngẩng mặt lên nhìn quanh một vòng, làm ra vẻ điềm nhiên như không: "Bây giờ cũng có nhiều cửa hàng nữ trang lắm đó, sao em có thể chắc chắn được đây là đồ của cửa hàng em được?"
Bạch Vi cười cười, nói: "Đồ tự tay mình làm, em vẫn nhận ra được mà, chị, chị đừng cố giấu nữa, mau nói đi."
Lục Tư Đình nghiêm túc nói: "Khai báo thành thật sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị xử nghiêm."
Đây, chuyện này làm sao cô ấy có thể giải thích được nữa chứ!
Vành tai Lục Tư Dĩnh dần đỏ lên rất hiếm thấy, cô ấy thẹn quá hóa giận, lớn tiếng nói: "Chuyện này đâu có gì đâu, trước đây chị chi giúp người ta vài lần thôi, cậu ay thấy ay náy nên mới tặng quà để cảm ơn thôi, các em đừng có nghĩ lung tung!"
"Mọi người nói xem, giả sử gặp ai đó bị té xe đạp trên đường phố, hoặc thấy kẻ trộm cắp, mọi người có thể nhịn được không ra tay giúp đỡ không?"
Lục Tư Dĩnh nói năng hùng hồn đầy lý lễ: "Chị là một quân nhân, thấy kẻ gian tất nhiên phải ra tay cứu giúp, vậy nên các em đừng nghĩ lung tung nữa, đây chỉ là một món quà cảm ơn thôi mà."
Mọi người chẳng ai tin lời giải thích này, cảm thấy ở đây có điều mờ ám, vẫn nghi ngờ nhìn chằm chằm cô ấy.
Lục Tư Dĩnh vội nói: "Được rồi được rồi, mọi người ăn cơm đi, chờ thêm chút nữa là thức ăn nguội hết đó."
Bạch Vi ăn miếng cá Lục Tư Đình gắp cho, nhìn Lục Tư Dĩnh, bỗng cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Thời đại này không giống ở đời sau, mỗi người đều có một điện thoại di động, bây giờ muốn liên lạc với người thân bạn bè rất khó khăn.
Theo như lời Lục Tư Dĩnh vừa nói, chỉ vì giúp đỡ vài lần, lại là kiểu ngã xuống thì đỡ dậy, hay là bắt trộm như thế, không phải cảm ơn bằng miệng là đủ rồi sao? Đó là cách hành xử thông thường của hầu hết mọi người mà.
Nếu thực sự muốn cảm ơn, tặng quà cho Lục Tư Dĩnh cũng được, nhưng nếu muốn tặng quà, ắt phải biết đối phương ở đâu.
Giờ quà đã gửi tới, chứng tỏ người đó chắc chắn biết cô ấy đang ở trong đại viện quân khu.
Nhưng mà người bình thường lại không thể vào được nơi này, vậy nên người đàn ông đó chắc chắn phải đứng ở cổng đại viện, báo với lính gác là muốn tìm Lục Tư Dĩnh, mới có người truyền tin vào trong.
Người đàn ông đó hẳn đã phải đứng chờ rất lâu ở ngoài cổng, mới gặp được cô ấy.