[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 168: Dì Xinh Đẹp Chắc Chắn Là Người Rất Có Phúc (1)




Mọi người nhìn kỹ lại, thì thấy đó đúng là đồng xu một hào.

Sau đó, hai cô con gái nhà họ Chung cũng đều ăn được đồng xu một hào.

Cô Chung đã bỏ ra tổng cộng là năm đồng xu một hào và một đồng năm hào, những đồng xu này đã được rửa sạch, để vào trong sủi cảo cũng không Sao.

Bạch Vi chọc chọc mấy cái sủi cảo trắng mịn, tất cả đều trơn nhẫn không có cộm lên chút nào, chẳng hề có trở ngại gì.

Trong bát của cô, dường như không miếng sủi cảo nào là có đồng xu bên trong.

Rất nhanh sau đó, tất cả các đồng xu một hào đều đã được tìm ra, chỉ còn lại đồng năm hào vẫn không thấy đâu.

Mấy đứa nhỏ nhà họ Chung ăn rất nhanh, sau đó lại đi múc thêm sủi cảo, quay về chỗ ngồi, dùng đũa chọc chọc vào từng cái một, phát hiện không có đồng xu bên trong thì ra sức ăn sủi cảo tiếp.

Tuy nhiên, sức ăn của trẻ con có hạn, mà một chiếc sủi cảo lại lớn, ăn được hai bát đã đạt đến giới hạn chịu đựng rồi.

Bạch Vi ăn vài cái, trong bát đột nhiên có thêm một chiếc sủi cảo.

Cô quay đầu nhìn, là Lục Tư Đình gắp cho cô.

Bạch Vi không nghĩ nhiều, gắp cái sủi cảo lên cắn một miếng, có thứ gì đó cấn cấn dưới răng.

Nhả vật đó ra, bên trong lại là một đồng năm hào sáng loáng.

Con gái nhỏ nhà cô Chung ngồi bên cạnh, tỉnh mắt thấy vậy thì la lên: "À, là đồng năm hào!"

"Dì may mắn thật!"

"Dì xinh đẹp chắc chắn là người rất có phúc!"

Mấy đứa trẻ đồng loạt nhìn cô với ánh mắt ao ước hâm mộ.

Lục Tư Đình khẽ nhếch khóe miệng, nói: "Từ trước tới giờ, Vi Vi vẫn luôn rất may mắn."

Chung Lẫm nhìn cặp vợ chồng này, chỉ mỉm cười không nói gì.

Bà Chung nhìn Bạch Vi, cười hỏi: "Hai vợ chồng cũng đã cưới gần một năm rồi phải không, dự định bao giờ sinh con đây?”

"Chúng tôi còn trẻ, cũng chưa vội có con." Bạch Vi cười đáp.

Cô Chung gật đầu đồng tình: "Phải, nhân lúc còn trẻ thì hãy tận hưởng cuộc sống vợ chồng, đợi tới khi có con rồi thì chỉ tập trung vào con cái, lúc đó, mọi chuyện đều không dễ dàng øì." An xong bữa cơm vui vẻ, Bạch Vi và Lục Tư Đình phát lì xì cho lũ trẻ rồi đi.

Hai người không về nhà ngay mà đi đến nhà họ Nguy gần đó.

Nước trà của nhà họ Nguy rất có tiếng, quê của cô Ngụy sống bằng nghề trồng cây trà, dịp lễ Tết thường tặng lá trà cho hàng xóm láng giềng, nhà họ Lục cũng từng nhận được quà.

Nhà họ Ngụy cũng có rất nhiều con, những năm đứa, đứa lớn nhất đã tốt nghiệp cấp ba đi làm, nhỏ nhất là hai bé gái song sinh vừa lên lớp một. Chị gái nghịch ngợm dễ thương, em gái lại điềm đạm xinh xắn, hai chị em rất được mọi người yêu thích.

Lúc Bạch Vi tới, lần đầu tiên nhìn thấy cặp song sinh thì đã mến ngay.

Mà Bạch Vi xinh đẹp ưa nhìn, nói chuyện lại thú vị, còn phát lì xì cho bọn nhỏ, cho nên lũ trẻ cũng rất thích đến gần cô.

Cô Ngụy nhìn thấy thế thì cười, hỏi: "Tôi nhớ hai vợ chồng cũng cưới được một thời gian rồi, dự định bao giờ sẽ sinh con vậy?"

Bạch Vi cười ha ha, đáp: "Không vội, chúng tôi vẫn còn trẻ, đợi thêm hai năm nữa mới sinh."

Tuy lời nói là như thế, nhưng nếu trong nhà có mẹ chồng thì đa số mọi người đều sẽ bị thúc giục sinh con, dù là bóng gió hay nói ngoài mặt.

Cô Nguy bảo: "Chuyện sinh con ấy mà, khổ nhất vẫn là cơ thể của người phụ nữ. Nếu muốn có con thì tốt nhất là sinh sớm, càng lớn tuổi thì khi sinh con sẽ càng để lại nhiều tổn thương không thể xoá nhoà hơn."

Sau này Bạch Vi mới biết, khi có hai bé gái song sinh bé nhất nhà, cô Ngụy đã 32 tuổi, được coi là sản phụ cao tuổi rồi. Trong thời gian đó, cô ấy đã phải chịu nhiều khổ cực, lúc trong phòng sinh còn bị xuất huyết rất nhiều, suýt nữa mất cả con, cô Ngụy phải tĩnh dưỡng đằng đẳng suốt ba năm mới hồi phục được từ cơn hoảng loạn đó, nói sẽ không sinh nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.