Lục Tư Đình hỏi: "Không biết căn nhà đó có giá bao nhiêu, hai vợ chồng chúng tôi vừa kết hôn không bao lâu, trong tay cũng không có bao nhiêu tiền, hy vọng ông Lý có thể cho chúng tôi một cái giá thích hợp."
"Ông chủ Phương nói, giá thấp nhất của căn nhà này là chín nghìn tệ."
Ông Lý giải thích nói: "Hai người cũng đã đến xem căn nhà này, sau khi mua lại căn nhà này thì chỉ cần sửa sang đơn giản lại, cũng chưa có ai từng ở, có thể nói căn nhà này hoàn toàn mới."
"Hơn nữa vị trí địa lý cũng không tệ, cũng rất gần với cửa hàng của đôi vợ chồng trẻ hai người, căn nhà này hoàn toàn xứng với giá tiền đó."
Ông Lý nói rất chân thành, nhưng mà mọi người cũng đã qua lại mấy lần, Bạch Vi cũng không để mình bị đẩy đi lòng vòng, thế là nói: "Ông Lý, cháu cũng không vòng vo với chú, đúng là chúng cháu rất thích căn nhà này, nhưng mà chỗ nào cũng có nhà ở, hơn nữa căn nhà này lại ở trong ngõ sâu, chung quanh loại người gì cũng có, ban ngày cũng có chút ầm T1."
"Ông Lý, chúng cháu có thể đưa ra giá tám nghìn tệ, thật ra cái giá này đã không thấp, dù sao thì trong căn nhà cũng chỉ có hai phòng ngủ, không được coi là quá lớn."
Bạch Vi nhẹ nhàng nói: "Ông Lý, chúng ta cũng quen biết từ rất lâu, mặc dù cửa hàng của cháu kiếm được tiền, nhưng mà cũng chỉ là buôn bán nhỏ, một cái kẹp tóc thì có thể kiếm lời được bao nhiêu tiền chứ? Đều là mồ hôi nước mắt cả, chú nhìn hai vợ chồng chúng cháu rất khó khăn mới tích góp tiền lại, chú giúp chúng cháu nói một tiếng cùng chủ nhà với."
Nếu đã có mua bán thì sẽ có mặc cả, người bán đồ muốn kiếm tiền, người mua đồ cũng muốn dùng giá thấp nhất để mua món đồ mà mình thích.
Nhân chi thường tình.
Ông Lý liền đồng ý."Bây giờ hai cháu cứ ngồi ở đây một chút, chút đi tìm ông chủ Phương một chuyến."
"Cảm ơn."
Ông Lý chỉnh kính mắt một chút rồi liền ra cửa.
Hẳn là nhà của chủ nhà cách đó không xa cho nên ông Lý quay trở lại rất nhanh.
"Ông Phương, ở trong này."
Tiếng bước chân của hai người từ từ tới gần, ngay khi Bạch Vi cho là bọn họ sẽ tiến vào thì tiếng bước chân đi qua gian phòng, đến trong phòng bên cạnh.
Hóa ra là hai bên không gặp mặt nhau.
Bạch Vi nâng chung trà lên uống một ngụm, sau đó yên tĩnh ngồi xuống.
Gian phòng cách gần đó, tiếng của hai người họ loáng thoáng truyền đến, chắc là đang nói giá cả.
Rất nhanh, tiếng nói dừng lại, ông Lý đi tới.
"Cô Bạch, cậu Lục."
"Tôi vừa mới bàn bạc với ông Phương, ông ấy biết cậu Lục là quân nhân thì vô cùng sùng bái, cho nên quyết định giảm đi 200 tệ. Còn đề nghị giảm xuống 8 nghìn tệ của cô Bạch thì quá thấp, ông Phương nói, trước đây ông ấy mua với giá trên 8 nghìn tệ cho nên thực sự không thể bán được với giá này."
Ông Lý có chút ngượng ngùng, ôn tồn nói: "Cháu xem, ông Phương cũng là người thông tình đạt lý, 8,800 tệ, đây cũng là con số cát lợi, không bằng cứ như vậy đi."
Bạch Vi đứng lên, khẽ cười nói: "Nếu như dựa theo lời này thì con số tám nghìn tám kia cũng chưa chắc là số đẹp nhất, cá nhân cháu càng thích sáu nghìn sáu hơn, lục lục đại thuận, không phải nhiều may mắn hơn sao?"
Ông Lý nheo mắt lại, nhất thời không nói gì.
"Ông Lý, không phải chú vừa nói sao, chồng cháu là quân nhân, là nghề nghiệp khiến cho người ta vô cùng kính mến, nhưng mà cháu cũng không muốn tạo áp lực gì cho mọi người, chủ yếu là do cái giá này quá cao, cho dù có giảm 200 tệ thì vẫn quá nhiều." Bạch Vi thở dài: "Không phải chúng cháu hẹp hòi, chú nhìn cửa hàng nhỏ kia của cháu mà xem, một tháng nhiều lắm thì cũng chỉ kiếm được 200 tệ, nếu muốn tiết kiệm được 8 nghìn tệ thì phải mất rất nhiều năm."
"Hơn nữa, căn nhà nhỏ kia cũng không phải lựa chọn hàng đầu của chúng cháu, hai vợ chồng chúng cháu cũng vừa kết hôn cho nên còn chưa muốn có con, nhưng mà đợi đến khi chúng cháu có con thì chắc chắn căn nhà này sẽ không đủ, chắc chắn đến lúc đó thì chúng cháu sẽ phải đổi chỗ."