Mặc dù cô không xào rau, cũng cắt rau rất chậm, nhưng mà công việc rửa rau cũng không khó mà rất dễ dàng.
Bạch Vi nhìn rau được rửa ở trong chậu, mất ba bốn phút thì cô mới rửa xong một củ cải trắng, rất hài lòng.
Động tác của Lục Tư Đình vô cùng nhanh, vừa nấu cơm, vừa thái rau, xào rau, không hề bị Bạch Vi cản trở mà xáo trộn tiết tấu của mình.
Bạch Vi thấy như vậy thì choáng mắt, đây là lần đầu tiên cô và Lục Tư Đình chuẩn bị cùng cơm tối.
Trong quá khứ, mỗi lần cô về đến nhà, Lục Tư Đình đều đã nấu cơm xong, hoặc thỉnh thoảng hai người sẽ ra ngoài ăn.
Đây đúng là lần đầu Bạch Vi nhìn thấy Lục Tư Đình làm cơm như vậy.
Ánh mắt của cô lập tức biến thành ngôi sao, Bạch Vi sùng bái nhìn Lục Tư Đình.
Một bên là canh của mình hầm, một bên là Lục Tư Đình nấu cơm, Bạch Vi để lửa nhỏ xuống một chút, sau đó chuyên tâm nhìn Lục Tư Đình.
Anh nấu cơm rất nhanh, không đến một giờ thì đã tắt bếp, bắt đầu xới cơm.
Bạch Vi lại nhìn vào canh của mình, sau khi xác định không có vấn đề gì thì cùng Lục Tư Đình đi ăn cơm.
"Hôm nay có mệt không, công việc buôn bán trong cửa hàng như thế nào?"
"Cũng như bình thường, lợi nhuận mấy ngày hôm nay đều không tốt."
"Em cũng đã kiên trì lâu như vậy rồi, nếu mệt thì cũng có thể nghỉ mấy ngày."
"Vẫn còn ổn, ngày nào mẹ cũng đến giúp em, có đôi khi anh cũng đến cho nên không quá mệt mỏi."
Hai người trò chuyện ăn cơm, thời gian trôi qua rất nhanh.
Sau khi ăn cơm xong, hai người cùng nhau thu dọn bát đũa, Lục Tư Đình liền cam quần áo lên đi tắm rửa.
Trước khi tắm rửa, Lục Tư Đình còn có chút không yên lòng căn dặn: "Cần phải chú ý đến lửa, anh đoán là sắp xong rồi, nhiều lắm cũng chỉ cần một tiếng nữa là được."
"Lúc em uống thì nên múc ra để trước một lúc, chờ nó nguội bớt thì uống, hoặc có thể nếm thử, nếu như hương vị không tốt thì đừng uống, ngày mai anh sẽ nấu cho em."
Cuối cùng thì Lục Tư Đình không xác định được mà hỏi: "Ngoại trừ nguyên liệu cùng muối, em thật sự không cho thứ gì khác vào chứ?"
Kể từ sau khi trở về, Bạch Vi không để cho anh đến gần chiếc nồi đó, nói cái gì mà phải chờ làm xong mới có thể nhìn cho nên Lục Tư Đình cũng không đến xem nồi nước kia.
Bây giờ phải đi tắm rửa, trong lòng có chút không yên lòng cho nên anh muốn tận mắt nhìn thấy.
Bạch Vi vội vàng ngăn cản, sau đó đẩy anh ra: "Thật sự không có gì khác, anh nên bớt lo lắng. Được rồi, mau đi tắm rửa đi, lát nữa em cũng phải tắm mà."
Lục Tư Đình không còn cách nào, lúc này mới lên lầu đi vào phòng tắm.
Mắt thấy cuối cùng Lục Tư Đình cũng đã đi, Bạch Vi nhẹ nhàng thở ra.
Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa thì bị lộ.
Bạch Vi vỗ ngực một cái, sau đó đến phòng bếp canh lửa.
Cần phải nấu nồi canh này trong bao lâu, hai tiếng hay là 3 tiếng?
Bạch Vi tính toán thời gian một chút, lại mở nồi canh ra.
Lập tức có một mùi hương kỳ lạ bay ra.
Nói thơm thì cũng không thơm như mùi cơm chín, trong đó còn kèm theo mùi thịt gà, thực sự có chút kỳ quái.
Bạch Vi liếc mắt nhìn canh, có lẽ là Lục Tư Đình đã tắm rửa được mười mấy phút, cô liền tắt bếp, sau đó múc một bát canh lớn đi ra.
Đây là món ăn mà Bạch Vi cố tình sang hỏi chị gái ở cửa hàng bên cạnh vào sáng sớm, còn nghỉ làm sớm để đi mua nguyên liệu, còn phải chế biến hơn ba tiếng mới ra được nồi canh.
Đây là lần đầu tiên nấu một món tương đối phức tạp, hơn nữa còn làm được, Bạch Vi lập tức có chút kiêu ngạo.
Tiếng nước ở trên lầu ngừng lại, Bạch Vi tính toán, hẳn là Lục Tư Đình đã tắm xong, cô liền bưng chén canh này lên lầu.
Hôm nay làm có chút nhiều canh, nếu hôm nay không uống hết thì có thể để mai uống, nếu hai ngày nữa mà không hiệu quả thì sẽ thử tiếp cách thứ hai mà chị Lan nói.
Cái gì mà canh hưu, nghe cũng rất bổ cho cơ thể.