[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 110: Lục Tư Đình: Nếm Thử Tay Nghề Của Vợ Một Lần Thì Được, Nhưng Nếu Nếm Nhiều Lần Thì Sẽ Bị Đoản Mệnh (2)




Bạch Vi giống học sinh đang nghe giáo viên giảng bài, không ngừng gật đầu, trong lòng ghi nhớ lại, chuẩn bị chờ buổi chiều sẽ đi mua nguyên liệu, buổi tối sẽ về nấu canh bồi bổ cho Lục Tư Đình.

Nhân dân có trí tuệ, đây đều là thành quả của lao động trí tuệ, cô cũng không tin là mình sẽ không thể bồi bổ cho Lục Tư Đình.

Buổi chiều, Bạch Vi để mẹ mình về sớm, bản thân cũng đóng cửa.

Trên đường về nhà, Bạch Vi đi mua đồ về nấu canh.

Thật ra vào lúc mua đồ, Bạch Vi có do dự trong nháy mắt.

Cô cũng hiểu rõ về tài nấu nướng của mình, trong phương diện nấu nướng thì còn không bằng một người mới nấu ăn, đến chó cũng nhất quyết không ăn đồ do cô nấu.

Lục Tư Đình có thể uống được sao?

Bạch Vi lắc đầu, sau đó vẻ mặt kiên định nói với bà chủ: "Làm phiền bán cho cháu ít hải sâm!"

Mặc dù khả năng nấu ăn của cô rác rưởi, nhưng mà đây cũng chỉ là canh bồi bổ, chỉ cần rửa sạch hết nguyên liệu, tiếp đó bỏ vào, thêm chút nước chút muối, cũng không cần thao tác gì cả.

Chỉ cần đợi lửa nấu, cô cũng không cần phải làm øì cả, Bạch Vi cũng không tin, có mỗi thế mà cô có thể khiến nó không ngon.

Cùng lắm thì sau khi thêm nước thêm muối, cô sẽ để lửa nhỏ một chút, sau đó sẽ không động vào nồi canh, tắt lửa đúng lúc thì nhất định có thể ăn được.

Bạch Vi nghĩ tới đây thì nét mặt kiên định hơn.

Để bà chủ hỗ trợ xử lý gà ác, mang theo hải sâm mua được, Bạch Vi đi về đến nhà.

Mặc dù gà ác đã được chặt gọn nhưng mà vẫn phải rửa cho bớt tanh.

Còn có hải sâm thì nên xử lý như thế nào đây?

Bạch Vi lại nhớ đến điện thoại, nếu có cái gì không biết thì chỉ cần trực tiếp nhờ điện thoại là sẽ có đáp án, giống như lúc nấu ăn, trên mạng còn có rất nhiều người dạy.

Cố gắng nhớ lại xem bình thường Lục Tư Đình cùng Thẩm Quyên nấu canh như thế nào, Bạch Vi mở lửa, luống cuống tay chân hầm canh.

Nửa giờ sau, cuối cùng Bạch Vi cũng hoàn thành, vừa thở phào nhẹ nhõm thì đã nghe thấy có tiếng øì đó rơi ở bên ngoài.

Trong tay của Lục Tư Đình ôm một quả bí đỏ do một chị dâu tặng, anh nhìn thấy Bạch Vi ở trong phòng bếp bận rộn thì còn cho là mình sinh ra ảo giác, mất thăng bằng, bí đỏ trong tay rớt xuống.

Quả bí đỏ này cũng lớn, bị rơi như vậy mà cũng không nứt ra.

Lục Tư Đình giật mình đi đến phòng bếp, trong giọng nói mang theo sự run rẩy mà chính mình cũng không nhận ra: "Vi Vi, sao em lại ở chỗ này? Đói sao, em mau đi ra ngoài đi, để anh nấu cơm."

Trên thực tế, Lục Tư Đình vừa nhìn thấy Bạch Vi thì liền nhớ tới tình cảnh lần trước Bạch Vi xuống bếp.

Kết hôn lâu như vậy, Lục Tư Đình chưa bao giờ để Bạch Vi xuống bếp một lần, duy nhất chỉ có lần kia vào hai tháng trước,

Khi ông nội Lục qua đời, Lục Tư Đình không có tâm trạng, vì vậy hai người luôn ăn ở căn tin.

Bạch Vi muốn giúp tâm trạng của Lục Tư Đình tốt hơn một chút, cho nên muốn làm bữa cơm trưa tình yêu gì đó.

Đương nhiên là bữa cơm trưa tình yêu đó không ăn được, nhưng mà bọn họ lại thành công nhận được một nồi bị thủng, còn một nửa số gạch men cũng bị hun đen.

Nhìn vào số nguyên liệu nấu ăn lẫn lộn kia cùng với phòng bếp đã bị trúng độc. Cuối cùng ánh mắt nhìn vào gương mặt vô tội của Bạch Vi, Lục Tư Đình dở khóc dở cười cầm lấy khăn, lau tro ở trên mặt của cô, từ đây thề ở trong lòng, nhất định sẽ không tiếp tục để Bạch Vi xuống bếp.

Có một số người, từ khi sinh ra đã không hợp với phòng bếp.

Lục Tư Đình may mắn hưởng qua tay nghề của Bạch Vi, anh cảm thấy, một lần thì còn được. Nếu có hai lần ba lần thì anh sẽ bị đoản thọ.

Ổn định nỗi lòng, Lục Tư Đình lập tức trưng một gương mặt tươi cười khác thường, nói: "Con gái không nên xuống bếp, em bận rộn cả ngày, chắc chắn là đã mệt mỏi, đi nghỉ ngơi đi, phòng bếp là chỗ của đàn ông bọn anh."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.