Chị dâu cả Vương Lục Mai chỉ có một mình ở nhà tiếp bọn họ, nghe nói như vậy, hai tay xoa chặt vào nhau.
Chuyện lớn như vậy, chị làm sao có thể làm chủ được.
May mắn vừa lúc Khương Nhượng đi vào trong sân.
Trần Ngải Hương chính là mẹ của Khương Phúc, cha để của Khương Mai.
Thì raThiếu tiền trả nợ đó thiên kinh địa nghĩa, Khương Nhượng một chút không có thoái thác.“Bà nội Trần, lúc trước nhà bà cho nhà chúng cháu mượn tiền giúp ba cháu đi viện, cả gia đình cháu đều thực cảm kích.
Hiện tại bà lại nhân lúc nhà cháu gặp vấn đề khó khăn liền muốn đòi tiệm tạp hoá thì nhà cháu cũng chẳng biết nói thế nào cho phải.
Vậy thì theo như lời của bà nói đi, trong ba ngày tới, nếu nhà cháu không có tiền trả lại cho nhà bà, thì nhà cháu sẽ bán cửa hàng để lấy tiền trả nợ.
Nhưng bà trở về nói với cả dì ba của cháu, nếu cháu có tính toán bán cửa hàng đó thì cũng nhất quyết không bán cho nhà các người”.Khương Nhượng thậm chí còn lập giấy tờ, ba ngày sau còn không có tiền trả nợ liền bán cửa hàng trả cho Trần Ngải Hương 500 đồng, chú Đạt là người làm chứng.Chú Đạt tên đầy đủ là Diệp Đạt, ông sau khi về đến nhà liền kêu vợ mình lấy hai trăm đồng, tiền tiết kiệm trong nhà ra.
Vợ Diệp Đạt là Quý Tới Phượng vội vàng hỏi thăm chồng muốn làm gì? Sau đó bà nghe thấy Diệp Đạt kể lại tin tức ông nghe được ở Khương gia.
Thì ra Khương Nhượng đã từ hôn với Trình gia, sau này, hai người đó tự mình kết hôn không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Hơn nữa người mà Trình Văn Năm để mắt đến lại là Khương Mai, cháu gái của Trần Ngải Hương.Khương Mai muốn ở Lạc Thành làm sinh ý nhỉ, liền coi trọng miếng đất của Khương Nhượng, nên bên Trần Ngải Hương đang làm sức ép để có thể mua lại được mảnh đất đó.
Khương Nhượng liền giận dỗi, nói sau ba ngày không trả được nợ thì liền bán cửa hàng trả nợ.Quý Tới Phượng đem 200 đồng giao cho Diệp Đạt, “Hai trăm này cũng không đủ a.”Diệp đạt thở dài, “Quê nhà hương thân, có thể giúp một chút là một chút đi.”.