Trong khi làm việc, Nhiễm Linh Linh vẫn suy nghĩ về kế hoạch ủ rượu mà Chu Tiểu Quân đã nói với cô.
Người ta thường nói vạn sự khởi đầu nan, Nhiễm Linh Linh tưởng chỉ cần có vốn và kỹ thuật là xong, nhưng sự việc không đơn giản như cô nghĩ.
Khi đến sở công thương để hỏi, cô mới biết làm doanh nghiệp không thể lấy danh nghĩa cá nhân mà phải gắn với kinh tế tập thể mới có thể làm giấy phép kinh doanh.
Do mới bước vào thời kỳ cải cách, doanh nghiệp tư nhân chưa phát triển, chỉ những cơ sở kinh doanh quy mô nhỏ mới được phép hoạt động, còn nếu muốn mở rộng thì phải gắn liền với thôn hoặc tập thể.
Sau khi hiểu tình hình, Nhiễm Linh Linh kể lại cho Chu Tiểu Quân, nói: “Xem ra kế hoạch của anh tạm thời không thể thực hiện được.
Chúng ta cũng chưa đủ vốn, kế hoạch chưa kỹ càng, đành phải từ từ xem xét thêm.”
Chu Tiểu Quân cũng không ngờ tình hình lại phức tạp như vậy, đành gật đầu: “Được rồi, để anh nghĩ thêm cách, chắc chắn sẽ có giải pháp.”
“Anh nghĩ chúng ta có thể không cần giấy phép, cứ sản xuất lén lút được không?” Nhiễm Linh Linh vẫn còn hy vọng.
Chu Tiểu Quân lắc đầu: “Giờ quản lý rất chặt, nếu bị phát hiện là sản xuất trái phép, hàng không có giấy tờ, họ sẽ tịch thu toàn bộ thiết bị và sản phẩm, còn có thể phạt tiền hoặc thậm chí bỏ tù.”
Nhiễm Linh Linh lè lưỡi: “Thôi bỏ đi, em nhát gan, không dám ngồi tù.”
Chu Tiểu Quân cũng cười theo.
Dù Nhiễm Linh Linh không quá bận tâm nhưng Chu Tiểu Quân thì khác.
Anh ta đã tốn rất nhiều thời gian lập kế hoạch, tự trả tiền học cách ủ rượu, và quan trọng hơn, anh ta muốn thông qua hợp tác với cô để kéo gần khoảng cách giữa hai người, mong một ngày cô sẽ yêu anh ta.
Thực tế luôn khắc nghiệt hơn tưởng tượng.
Kế hoạch khởi nghiệp của hai người lần đầu tiên đã không thành.
Trở về nhà, Nhiễm Linh Linh vẫn tiếp tục suy nghĩ.
Cô quyết định bắt đầu từ nông nghiệp, dựa trên hoàn cảnh thực tế của mình để tìm kiếm dự án phù hợp.
Cô cắn răng bỏ ra hơn ba mươi đồng mua một chiếc radio, mỗi ngày nghe tin tức và những câu chuyện làm giàu từ nông thôn.
Nghe được câu chuyện về một người làm giàu từ việc nuôi heo, Nhiễm Linh Linh quyết định ngoài việc trồng rau, cô sẽ mở rộng chuồng heo.
Cô bỏ ra hai mươi đồng để tham gia khóa học kỹ thuật nuôi heo do đài truyền hình tỉnh tổ chức, học hỏi cách nuôi heo khoa học.
Sau đó, cô dùng số tiền dành dụm để mua xe đạp, xây thêm hai gian chuồng heo mới, đủ để nuôi mười sáu con heo.
Theo công thức phối hợp thức ăn chăn nuôi, cô bắt đầu áp dụng kỹ thuật mới.
Thời buổi đó, nông dân nuôi heo bằng phương pháp truyền thống, heo lớn chậm, hiệu quả và lợi nhuận kém, không thể nuôi số lượng lớn.
Nhờ áp dụng kỹ thuật mới, chi phí thức ăn chăn nuôi giảm đáng kể, thời gian nuôi cũng rút ngắn giúp tăng lợi nhuận, khiến Nhiễm Linh Linh có hy vọng.
Sau một năm, cô trở thành người có tiếng trong vùng về nuôi heo, lợi nhuận ròng từ nuôi heo hơn hai ngàn đồng, trong khi lương công nhân chỉ vài chục đồng một tháng.
Thu nhập từ bán rau hơn một ngàn đồng, cộng với nuôi heo hai ngàn đồng, gia đình cô có thu nhập trên ba ngàn đồng một năm.
Nhờ có tiền, cuộc sống gia đình được cải thiện.
Em trai Nhiễm Tiểu Dư đề nghị: “Chị ơi, hay mình mua một cái TV đi.
TV đen trắng bây giờ chỉ hơn bốn trăm đồng, không đắt lắm.”