Thập Niên 80 Ngày Lành

Chương 82: 82: Chương 72




Bánh ngọt Từ Thiên Lam làm chủ yếu được mọi người mua để tặng cho người thân, bạn bè.

Thời buổi này, sức mua có hạn, đa số mọi người chỉ lúc đi thăm người thân, tặng quà thì mới dám bỏ tiền ra để mua bánh ngọt.

Lần này, Từ Thiên Lam làm thêm hai loại bánh ngọt kiểu Trung, cũng dùng để làm quà tặng.

Hiện giờ bánh ngọt khá ít chủng loại nên cô phải làm thêm nhiều mẫu mới.

Một loại là bánh quy có nhân, mỗi nhân lại có vị khác nhau, đáp ứng khẩu vị của từng người.

Một loại bánh khác thì bên ngoài xốp mềm, bên trong cũng có nhiều loại nhân khác nhau.

Loại bánh này ngay cả những người già răng yếu cũng có thể ăn được, vừa thơm lại vừa mềm.

Hai loại bánh này rất thích hợp làm quà tặng trong những dịp lễ, bao bì đóng gói cũng rất đẹp, làm lễ vật rất sang trọng.

Thực ra, Từ Thiên Lam muốn làm loại bánh ngọt mà ai cũng có thể mua được, dù sao không phải ngày nào mọi người cũng tặng quà cho nhau, số người chịu bỏ tiền ra mua rất ít.

Bình thường, người dân cũng chỉ đủ tiền trang trải cuộc sống hàng ngày, cho nên chỉ vào những ngày lễ tết mới dám bỏ tiền ra mua bánh ngọt.

Bình thường bọn họ sẽ tiếc tiền mua những thứ này.

Suy đi tính lại, Từ Thiên Lam quyết định làm mấy món đồ ăn vặt để kiếm thêm nhiều khách hàng.

Kiếp trước, cô biết rất nhiều món ăn vặt ngon nhưng nó lại không phù hợp với thời đại này.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Từ Thiên Lam nhớ tới bánh phồng tôm, thứ này ăn rất ngon mà lại không đắt, trẻ con đều rất thích.

Nhưng không biết nhà máy của Tần Minh có muốn làm hay không.

Hai ngày nay, Từ Thiên Hồng luôn trợ giúp Từ Thiên Lam làm bánh ngọt.

Điều khiến Từ Thiên Lam không ngờ tới chính là, Từ Thiên Hồng học hỏi rất nhanh, hầu như chỉ cần nói qua là có thể làm được.

Từ Thiên Lam vô cùng vui sướng, cô cảm thấy đây chính là lúc có thể lấy những công thức phức tạp ra thử nghiệm.

Mặc dù chủ nhân của thân thể này rất khéo tay, lại cộng thêm những kinh nghiệm từ kiếp trước của cô, nhưng vẫn có rất nhiều công thức mà Từ Thiên Lam không hiểu được.

Hai chị em cứ như vậy vừa làm vừa nghiên cứu công thức, chế biến ra rất nhiều loại bánh có hương vị phi thường ngon.

Hai người đều rất vui, Từ Thiên Lam quyết định sẽ bán hết những loại bánh này cho Tần Minh.

Có được tiền, Từ Thiên Lam càng ngày càng vui vẻ.

Vu Đại Hải, Từ Triển Bằng và hai cô nhóc trong nhà mỗi ngày đều có lộc ăn.

Trong nhà lúc nào cũng tràn ngập hương thơm của bánh ngọt.

Hơn nữa, mỗi ngày còn có thể ăn những loại bánh có hương vị khác nhau, quả thực hạnh phúc vô cùng.

Bản thân Vu Đại Hải không thích ăn ngọt.

Nhưng bánh ngọt mà Từ Thiên Lam làm ngọt mà không ngấy, hơn nữa còn có nhiều vị, làm cho lần nào ăn xong anh cũng giơ ngón cái lên.

Trong nháy mắt, một tuần đã trôi qua.

Đổng Chí Ba có đến đây hai lần.

Một lần, hắn đứng ở ngoài cửa, nhìn chằm chằm qua cổng xem Vu Đại Hải có ở nhà không, liền đi vào định lôi Từ Thiên Hồng về nhà.

Lúc ấy, Từ Thiên Hồng đang ở trong sân lấy than, Từ Thiên Lam thì ở trong phòng.

Đổng Chí Ba đột nhiên xuất khiến, dọa Từ Thiên Hồng nhảy dựng lên.

Mấy ngày nay ở nhà em gái, Từ Thiên Hồng ăn ngon, ngủ ngon.

Mỗi ngày đều cảm thấy khỏe khoắn hơn một chút, giấc ngủ cũng sâu hơn, không ai đánh đập, ức hiếp chị, càng không có ai trách chị không kiếm được tiền.

Từ Thiên Hồng cảm thấy cuộc sống bây giờ giống như một giấc mơ.

Nhưng Đổng Chí Ba xuất hiện, đã kéo chị từ trong mộng trở lại hiện thực.

"Vợ ơi, anh tới đón em về nhà.

Em về nhà với anh đi, anh đảm bảo từ nay về sau sẽ đối xử tốt với em, có được không?" Lần này, Đổng Chí Ba có vẻ nghiêm túc hơn lần trước rất nhiều, dáng vẻ cũng thật sự hy vọng Từ Thiên Hồng có thể trở về nhà.

Mấy hôm nay, Đổng Chí Ba ở nhà rất khổ, không có ai nấu cơm cho, cũng không có ai giặt quần áo, ngay cả uống nước nóng cũng thiếu chút nữa bị bỏng.

Điều quan trọng nhất chính là trong nhà không có người làm, vụ mùa thì đã đến, nếu không có ai làm thì lấy gì thu hoạch.

Hắn chỉ còn cách tự mình cầm quốc đi rẫy cỏ, cấy lúa.

Trước kia những công việc này đều do Từ Thiên Hồng làm, hắn không phải mó tay vào, giờ đột nhiên phải làm, hắn không quen một chút nào.

Mới làm được có nửa ngày, xương sống, thắt lưng của hắn đều đau nhức.

Về đến nhà thì cơm cũng không có mà ăn, bụng sôi ùng ục.

Lúc này, hắn mới nhớ vợ mình tốt như thế nào, cho nên hắn vứt cái quốc đi thẳng tới nhà của Từ Thiên Lam.

Hắn phải hỏi thăm rất lâu mới tới được đây.

Cũng may mà hiện giờ công việc kinh doanh của Vu Đại Hải càng ngày càng phát triển, nên mới có nhiều người biết anh.

Hắn hỏi thăm một lúc thì tìm được.

Từ Thiên Hồng nhìn thấy Đổng Chí Ba thì cơ thể tự nhiên phát run.

Hiện giờ, chị sống quá tốt nên mới hiểu được cuộc sống trước kia của mình còn không bằng con chó.

Nhưng tính cách mềm yếu đã ngấm vào xương khiến chị không dám tức giận.

Trong miệng chỉ không ngừng lặp đi lặp lại: "Anh mau đi đi, tôi sẽ không trở về với anh."

Tất nhiên, những lời nói này không có một chút sức ép với Đổng Chí Ba.

"Vợ à, em không quay về thì định ở chỗ này cả đời à.

Em không nghĩ đến chuyện sau này người ta thấy em phiền hà, đuổi em đi.

Lúc ấy, ngay cả nhà em cũng không có, thì có thể ở chỗ nào?" Đổng Chí Ba tận tình khuyên nhủ.

"Tôi ở chỗ nào không cần anh phải lo." Nghe thấy tiếng hét của Từ Thiên Hồng, Từ Thiên Lam liền từ trong phòng đi ra.

Trên tay của cô còn cầm theo cái chày cán bột.

Cô lớn tiếng nói: "Đổng Chí Ba, anh còn dám đến đây à? Nhanh cút cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát."

Đổng Chí Ba cười mỉa: "Hừ, em vợ này, tôi làm gì mà cô đòi báo cảnh sát.

Thứ nhất, tôi không mắng cô ấy, thứ hai tôi cũng không đánh người.

Tôi tới là để đón vợ mình về nhà thì sao lại phạm pháp.

Em vợ thật biết nói đùa."

"Đây là nhà của tôi và tôi cũng không có mời anh tới, cho nên anh đang đột nhập trái phép vào nhà người khác.

Đây chính là phạm pháp." Từ Thiên Lam tức giận nói.

Vẻ mặt của Đổng Chí Ba khẽ thay đổi.

Hắn không hiểu như vậy có phải là phạm pháp hay không.

Nhưng đúng là hắn tự tiện bước vào nhà người khác, cho nên Đổng Chí Ba nhỏ nhẹ nói: "Tôi tới đón Thiên Hồng về nhà, cô không nên ngăn cản.

Người xưa có nói, thà phá hủy một tòa tháp còn hơn hủy hoại hôn nhân của một gia đình.

Tôi và chị gái của cô tốt đẹp, không phải cô nên vui mừng à."

Từ Thiên Lam rất muốn nói "tôi không vui" nhưng cô không thể thay mặt Từ Thiên Hồng nói tới chuyện ly hôn được.

Mặc dù, hai người là chị em ruột nhưng cô đúng là không có quyền lên tiếng trong chuyện này.

Chuyện này vẫn phải do chính Từ Thiên Hồng nói ra.

Vì thế, Từ Thiên Lam không nói câu nào, chỉ nhìn về phía Từ Thiên Hồng.

Lúc này, Từ Thiên Hồng tức giận đến run người, nước mắt không tự giác liền rơi xuống.

Chị run rẩy, khóc lóc nói: "Đổng Chí Ba, tôi cầu xin anh, anh buông tha cho tôi đi.

Tôi sẽ không trở về với anh."

"Tại sao cô không trở về nhà với tôi.

Cô có hiểu thế nào là lãng tử quay đầu quý hơn vàng không.

Tôi đã bảo đảm từ nay về sau sẽ không đánh cô nữa.

Tôi nói được thì nhất định sẽ làm được." Đổng Chí Ba không hiểu tại sao tính tình của Từ Thiên Hồng vẫn luôn rất nhu nhược, thế mà lần này lại cứng rắn như vậy.

Hắn đã cố gắng ăn nói khép nép, vậy mà không thể thuyết phục được cô ta.

Đến lúc này thì hắn đã suy nghĩ kỹ rồi, nhất định phải nói chuyện cẩn thận để đưa Từ Thiên Hồng về nhà, bằng không người thật sự sẽ chạy mất.

Sau này, hắn sẽ cố gắng thu liễm tính tình của mình lại.

Nhưng Đổng Chí Ba không nghĩ tới, hắn đã thừa nhận lỗi lầm của mình để mong đối phương quay về, vậy mà cô ta vẫn nhất quyết không về.

Chuyện đánh vợ ở thời đại này có rất nhiều, có cô vợ nhà ai mà chưa từng bị chồng đánh chứ.

Vả lại, có phải ngày nào hắn cũng đánh Từ Thiên Hồng đâu, chỉ có những lúc hắn uống rượu hoặc là lúc không vui, hắn mới đánh mấy cái.

Hơn nữa, hắn cũng chưa đánh Từ Thiên Hồng đến mức bị thương nghiêm trọng.

"Tôi đã quá thất vọng về anh rồi, anh đi đi, tôi nhất định phải ly hôn với anh." Từ Thiên Hồng đỏ mắt, cắn răng, kiên định nói.

Chị tự nhủ trong lòng, nhất định không được mềm yếu, chị đã chịu đựng quá đủ rồi.

Lần này, Đổng Chí Ba thực sự bị đả kích, câu trả lời của đối phương không giống như những gì hắn dự đoán: "Tôi không đi, tôi thừa nhận là tôi có đánh cô, sau này tôi sẽ sửa.

Nhưng cô gả cho tôi được năm, sáu năm rồi mà không thể sinh cho tôi một đứa con, tôi có ghét bỏ cô sao? Vậy mà, cô còn không biết cảm ơn tôi?"

Vừa nghe lời này, Từ Thiên Hồng càng tức giận, toàn thân run rẩy, gương mặt trắng bệch không thốt nên lời.

Đúng vậy, Từ Thiên Hồng vẫn luôn áy này về chuyện mình không sinh được con, cho nên chị mới hết lần này đến lần khác chịu đựng Đổng Chí Ba.

Nhưng sự nhẫn nhịn của chị cuối cùng vẫn nhận được kết quả này.

Từ Thiên Lam nhìn sắc mặt của chị Cả, vội lớn tiếng với Đổng Chí Ba: "Anh không hiểu cái gì cả, để tôi giúp anh phổ cập chút kiến thức.

Tôi nói cho anh biết, sinh được con hay không có liên quan rất nhiều tới đàn ông.

Chị Cả của tôi cơ thể khỏe mạnh, bao nhiêu năm qua rất ít khi bị bệnh.

Nhà chúng tôi cũng không có tiền sử bị bệnh, cho nên nhất định không phải chị ấy có vấn đề.

Anh tốt nhất nên đi bệnh viên kiểm tra đi, có lẽ người bị bệnh là anh cũng nên?"

"Mẹ kiếp, cô nói láo." Lời nói của hắn rất thô tục như đang che dấu sự chột dạ của chính mình.

Đổng Chí Ba tất nhiên không cho rằng vấn đề nằm ở hắn, hắn không tin lời Từ Thiên Lam nói.

Đổng Chí Ba muốn lớn tiếng phản bác nhưng hắn lại không nghĩ ra được bất kỳ lý do nào.

Cuối cùng, hắn chỉ hét lên một tiếng rồi chạy đi.

Mấy ngày sau đó, Đổng Chí Ba không tới nữa.

Còn chuyện ly hôn, Từ Thiên Hồng định hai ngày sau công việc của Từ Thiên Lam không bận nữa thì chị sẽ về nhà lấy giấy đăng ký kết hôn, tự mình đi đến cục dân chính.

Từ Thiên Hồng không muốn trì hoãn chuyện này lâu hơn nữa.

Vài ngày sau, Từ Thiên Lam mang sản phẩm mới hoàn thành của bọn họ đi gặp Tần Minh.

Tần Minh nếm thử món bánh mới, vừa ăn vừa khen ngon: "Ưm, rất ngon, món này nhất định còn bán tốt hơn lần trước."

"Nếu anh thấy ngon, vậy thì chúng ta nói chuyện công thức đi." Từ Thiên Lam mỉm cười giới thiệu chị Cả của mình cho Tần Minh.

Sau đó thẳng thắn nói: "Chúng ta mới hợp tác với nhau, tôi cũng biết anh Tần là người sảng khoái.

Nhưng trên thương trường chỉ nên nói chuyện làm ăn.

Tôi nghiên cứu ra công thức này cũng không dễ dàng, huống chi công thức cũng chỉ có hạn, cho nên.."

"Cô không cần nói nữa." Từ Thiên Lam còn chưa nói xong đã bị Tần Minh ngăn cản: "Tôi biết những công thức này có tiền cũng khó mua được.

Cô là người rất quan trọng đối với nhà máy của tôi, tất nhiên tôi không thể giải quyết qua loa được.

Tôi đang định bàn bạc với cô sẽ dùng công thức chế biến này để chia cổ phần cho cô.

Nhưng bởi vì công thức không nhiều nên tôi cũng không thể cho cô quá nhiều cổ phần được."

Từ Thiên Lam cũng đang định nói về chuyện này, cô không để ý chuyện ít hay nhiều cổ phần.

Sau này, công ty của Tần Minh sẽ càng ngày càng phát triển, nó sẽ là con gà đẻ trứng vàng, mà cô thì lại không thích việc quản lý, cũng không nghĩ tới chuyện tự mình mở nhà máy chế biến gì đó.

Từ Thiên Lam cảm thấy cứ như bây giờ, mặc kệ mọi chuyện, chỉ thu tiền là tốt nhất.

"Không thành vấn đề, chia bao nhiêu cổ phần thì chúng ta sẽ bàn bạc cụ thể sau.

Một công thức của tôi tuy không thể bằng một trăm công thức, nhưng sau này tôi sẽ nghiên cứu ra nhiều công thức hơn nữa." Từ Thiên Lam cười nói: "Thực ra, anh có bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ sản xuất một loại bánh mà ai cũng có thể chịu bỏ mua ra mua không.

Hiện giờ, mọi người chỉ mua bánh khi đi thăm người thân, bạn bè mà thôi."

"Có, đây cũng là vấn đề khiến tôi rất đau đầu.

Nhưng tôi lại không nghĩ ra hình thức kinh doanh nào khác.

Ngoài kinh doanh thực phẩm, tôi không hiểu những cái khác.

Mặc dù, tôi có đóng góp cổ phần ở siêu thị nhưng tôi không hiểu rõ về thị trường bán lẻ.

Ngô Khởi Lan mới là chuyên gia trong lĩnh vực này." Tần Minh hiểu rất rõ bản thân mình.

Tuy rằng anh rất quyết đoán nhưng cũng biết bản thân không có nhiều kinh nghiệm.

Mặc dù hiện tại nhà máy của anh ta đang rất phát triển nhưng chưa đứng đầu trong ngành sản xuất chế biến thực phẩm thì Tần Minh không dám làm việc gì khác.

"Nếu chuyển hướng kinh doanh mà anh không hiểu biết, đầu tư lớn thì sẽ rất nguy hiểm.

Anh có nghĩ tới chuyện phát triển theo chiều ngang không? Ngành chế biến thực phẩm còn có thể làm rất nhiều thứ." Từ Thiên Lam muốn nói với Tần Minh chuyện sản xuất đồ ăn vặt.

Kiếp trước, cô đã từng ăn qua nhiều loại đồ ăn vặt rất ngon, nhất định phải nhanh chóng sản xuất, cô rất nhớ chúng!

"Hửm? Làm như thế nào?" Tần Minh rất hứng thú, vội vàng hỏi.

"Ví dụ như làm đồ ăn mà trẻ con đều thích!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.