Thập Niên 80 Ngày Lành

Chương 74: 74: Chương 64




"Mã đại gia, có phải đứa trẻ kia có vấn đề không?" Vu Đại Hải nghe xong trầm mặc nửa ngày, mới nói ra câu này.

"Bác cũng nghĩ đến khả năng này, có lẽ đứa nhỏ kia đã nhìn thấy cách làm của bác.

Lúc bác làm đậu phụ cũng không che dấu nó, đứa nhỏ kia còn nói là nhìn thấy bác làm việc vất vả, nhất quyết muốn phụ giúp một tay.

Bác thấy nó bị thương ở chân nên cũng để nó phụ giúp, có lẽ chính lúc ấy, nó nhìn thấy cách bác làm đậu phụ thế nào đi?" Mã đại gia ảo não nói.

"Haiz, bây giờ có nói cái gì cũng không có tác dụng." Vu Đại Hải cũng thở dài theo: "Như vậy đi, Mã đại gia, công ty của cháu đang trong thời kỳ phát triển, nên tuyển rất nhiều người, chuyện ăn uống cũng rất quan trọng.

Cháu còn đang lo lắng không có chỗ mua cơm, vừa hay tay nghề nấu ăn của bác rất tốt, cháu giao việc này lại cho bác, được không?"

Vu Đại Hải nói rất chân thành, hoàn toàn không phải xuất phát từ sự thương hại với Mã đại gia.

Mã đại gia ngoại trừ làm đậu phụ ngon thì còn có tay nghề nấu ăn rất tốt.

Tuy ông không phải là đầu bếp nhưng cơm nhà ông làm phi thường ngon.

Ngày nhỏ, Vu Đại Hải thường xuyên đến nhà của ông cọ cơm, không những vậy, tay nghề nấu ăn của Mã đại nương cũng rất tốt, hai vợ chồng đều nấu cơm ngon.

Mã đại gia lớn tuổi rồi, làm xây dựng có thể kiếm được nhiều tiền, nhưng cơ thể nhất định là chịu không nổi.

Nấu ăn cho mấy chục người cũng không dễ dàng nhưng còn có người hỗ trợ, đối với cơ thể cũng tốt hơn.

"Đại Hải, cháu mở công ty cũng không dễ dàng gì, bác không thể làm ảnh hưởng đến cháu được.

Bác thấy, công nhân chỗ cháu đều ra ngoài làm việc, đâu cần phải nấu cơm." Mã đại gia cũng không còn cách nào mới phải đi ra ngoài tìm việc.

Nhưng ông cũng biết bản thân nhiều tuổi, đi ra công trường làm việc sẽ khiến người ta lo lắng cũng đúng thôi.

Ông không muốn nhận ân huệ của đối phương, nên đành cự tuyệt.

Vu Đại Hải vội vàng lắc đầu: "Không phải bây giờ ạ, bác, hai ngày tới bác cứ ở nhà đi.

Những công nhân này là cháu đưa họ đi học việc trước, sau này sẽ làm công trình ở thị trấn, đến lúc đó bác sẽ có đất dụng võ.

Mặt khác, bên này bọn cháu cũng có mấy công trình nhỏ, bác có thể luyện tập tay nghề trước, nấu ăn cho mấy anh em đang ở chỗ này ạ."

Nói xong, anh lấy từ trong túi áo ra mấy tờ tiền: "Cháu ứng trước cho bác một ít tiền, bác cứ dùng trước đi."

Mã đại gia thấy Vu Đại Hải nói chân thành, thật sự là có chỗ cần đến ông, vì thế Mã đại gia vỗ ngực nói: "Được, vậy bác về nhà nói với Mã đại nương một tiếng, ngày mai liền tới làm."

Mã đại gia cầm số tiền, nụ cười chân chất hiện lên trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn.

Tiễn Mã đại gia đi, Vu Đại Hải vội vàng chạy đi tìm phòng ở.

Hiện tại, anh vẫn chưa an bài vấn đề chỗ ở cho công nhân, nhưng bây giờ đã có đầu bếp, nên nhất định phải tìm được chỗ có thể nấu ăn.

Văn phòng anh đang thuê chỉ có một gian, cho nên phải thuê một chỗ khác.

Vu Đại Hải về nhà thương lượng với Từ Thiên Lam, sau đó hai vợ chồng bắt đầu tìm kiếm ở những khu vực xung quanh, thật sự trùng hợp.

Hàng xóm nghe thấy thì nói thì có một căn nhà vẫn chưa có ai thuê.

Từ Thiên Lam vội hỏi nguyên nhân, thì được biết, do sân quá lớn nên vẫn luôn chưa tìm được người thuê.

Chủ căn nhà kia đi nơi khác làm việc cho nên phòng ở để không.

Căn nhà kia có sáu gian phòng liền nhau, tính thêm hai bên sương phòng và phòng khách, cũng được mười mấy gian.

Căn nhà lớn như vậy có thể vừa dùng làm chỗ ở, vừa có thể nấu ăn.

Vu Đại Hải nhanh chóng xin cách liên hệ với chủ nhà, để thuê căn nhà này, anh chỉ sợ bị người khác tranh mất.

"Anh yên tâm đi, căn nhà này lớn như vậy sẽ có rất ít người muốn thuê, ai muốn buôn bán đều đi thuê cửa hàng mặt tiền." Từ Thiên Lam nhắc nhở anh.

Vu Đại Hải nghĩ cũng đúng.

Tiền thuê nhà cũng không quá đắt, chủ nhà hình như không dựa vào căn nhà này để kiếm tiền, họ chỉ yêu cầu anh không được sửa chữa phòng ở là được.

Vu Đại Hải tất nhiên là đồng ý.

Phòng ở đã thuê được, chỉ chờ ngày mai Mã đại gia đến liền trực tiếp đưa ông đến chỗ này.

Mã đại gia định không nhận số tiền mà Vu Đại Hải đưa cho, ông cảm thấy mình chưa làm được gì đã cầm tiền của anh là không đúng.

Nhưng Vu Đại Hải kiên trì, nói là ứng trước tiền công cho ông, cho nên Mã đại gia cũng không từ chối nữa.

Dù sao, hiện tại ông cũng đang rất cần tiền, ông tự nhủ với bản thân sẽ làm việc thật tốt, không cô phụ tấm lòng của Vu Đại Hải là được.

Hôm nay, Mã đại gia lên thị trấn không đi bằng xe lừa, bởi vì ông định lên công trường xin việc, mà nghe nói phải đi nơi khác làm việc, cho nên Mã đại gia đi theo người giới thiệu tới đây.

Trời còn chưa sáng, hai chú cháu liền lên đường, ông lớn tuổi, đi lại chậm, nên mới thiếu chút nữa tới muộn.

Mấy ngày hôm nay, ông lên thị trấn tìm việc mới quen biết với Kỷ Nam.

Anh ta là người rất tốt, có việc gì sẽ giới thiệu cho ông.

Lúc ông ở trên thị trấn trở về, mới biết được Vu Đại Hải có về thôn tuyển dụng nhân công.

Nhưng Mã đại gia không suy nghĩ nhiều về chuyện này.

Ông cũng không biết người tuyển dụng là Vu Đại Hải, ông chỉ nghe Mã đại nương nói là đại đội thông báo tuyển nhân công.

Bất quá, Mã đại gia đã đồng ý với Kỷ Nam nên ông cũng không đi tới đại đội hỏi thăm nữa, dù sao ông đã từng này tuổi, đi chỗ nào người ta cũng không muốn nhận.

Ông không thể nào ngờ được người tuyển dụng lại chính là Vu Đại Hải.

Lúc Vu Đại Hải bỏ việc ở thành phố về nhà, rồi đón vợ con lên thị trấn.

Mã đại gia cảm thấy bọn họ không nhà không đất, dắt nhau lên thị trấn sống rất khó khăn.

Vậy mà mới chỉ mấy tháng, bọn họ có thể có được cuộc sống tốt đẹp như vậy.

Ông không thể không bội phục bản lĩnh của Vu Đại Hải, có bản lĩnh rất tốt, có bản lĩnh thì có thể để cho vợ con có những ngày tháng tốt đẹp, không giống như ông, già rồi còn phải vất vả như thế này.

Thực ra, Mã đại gia là một người rất lạc quan, nhưng sự việc lần này đả kích ông rất nhiều.

Có tiền, Mã đại gia liền mua một miếng thịt trở về nhà.

Trong nhà ngoại trừ ngày tết thì rất ít khi được ăn thịt, ông thì không sao nhưng sức khỏe của Mã đại nương không tốt, cháu gái cũng còn nhỏ cần phải bổ sung dinh dưỡng.

Trong nhà của ông có nuôi gà, nhưng trứng gà đều bị Mã đại nương mang đi bán lấy tiền, một quả cũng luyến tiếc không dám ăn.

Ông cũng đã nói nhiều lần nhưng đều không có tác dụng, nhiều nhất bà chỉ để lại một ít chưng canh trứng cho cháu gái ăn mà thôi.

Một mình trở về nhà nhưng lúc này bước chân của ông nhẹ nhàng hơn rất nhiều, có lẽ là gặp được chuyện vui nên tâm tình sảng khoái.

Gần giữa trưa thì Mã đại gia về đến nhà, ngay lúc chuẩn bị bước vào cổng thì ông gặp được Vu Đại Giang đang vội vàng về nhà.

"A, Mã đại gia, bác về rồi! Đây là thịt lợn à!" Vu Đại Giang đang vội vàng trở về nhà nhưng liếc mắt một cái vẫn nhìn thấy miếng thịt trong tay của Mã đại gia, anh ta cười hắc hắc chào hỏi.

"Ừ." Mã đại gia trả lời một tiếng, không để ý đến anh ta liền bước vào sân.

Vu Đại Giang và Vu Đại Quân giống nhau, đều là kẻ ham ăn biếng làm, rất ích kỷ, lần trước bọn họ khiến cho nhà họ Vu phân gia rất ầm ĩ, không giống như Vu Đại Hải trung hậu, nhân nghĩa.

Cho nên, ông không muốn để ý đến những người này.

Vu Đại Giang nhìn thấy Mã đại gia xách theo miếng thịt về nhà, nghĩ thầm chắc ông đã tìm được việc làm rồi, định hỏi thăm hai ba câu.

Không ngờ, đối phương lại không thèm nói chuyện với anh ta, khiến anh ta mất mặt.

"Phi, lão già này." Vu Đại Giang mắng một tiếng, liền bước vào sân.

Vừa bước vào sân, Vu Đại Giang đã nhìn thấy Ngưu Xuân Hoa đang giặt một chậu quần áo to.

Đây là quần áo anh ta mặc đi đồng mấy hôm nay, toàn bùn đất, giũ một cái chậu nước sạch đều biến thành nước bùn.

Số quần áo kia vừa rộng vừa dài không nhìn ra hình dạng, đa số đều là đồ của anh ta.

Vu Đại Giang nói: "Quần áo đã cũ như vậy rồi còn giặt để làm gì? Mau vứt bỏ đi."

Ngưu Xuân Hoa trừng mắt nhìn anh ta: "Anh cho rằng tôi vui vẻ giặt cho anh à, còn chê quần áo cũ? Hai bộ quần áo cũ này của anh đã là không tệ rồi, tôi còn phải mặc một bộ quần áo từ đầu năm tới cuối năm kia kìa."

Vu Đại Giang cười hừ một tiếng: "Đó là trước kia, về sau ông đây sẽ phát tài."

Ngưu Xuân Hoa không thèm để ý đến anh ta, tiếp tục giặt quần áo trong tay, sau đó vắt hết nước rồi đem đến cái dây thừng phơi quần áo ở trong sân.

Vu Đại Giang thấy Ngưu Xuân Hoa không để ý tới mình, tức giận nói: "Cô không tin tôi à? Tôi nói cho cô biết, ngày hôm qua người đến thôn chúng ta tuyển dụng chính là Đại Hải.

Hôm nay, tôi nghe người khác nói, nó không chỉ tuyển dụng ở thôn của chúng ta, mà những thôn gần đây nó cũng đều đến."

"Vậy thì sao?" Từ sau khi liên tục vấp phải trắc trở, Ngưu Xuân Hoa đã từ bỏ ý định kiếm lợi từ gia đình của Vu Đại Hải, bởi vì cô ta biết mình sẽ chẳng làm được gì..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.