Thập Niên 80 Ngày Lành

Chương 52: 52: Chương 42




Đồn công an thị trấn.

Bên ngoài nơi tạm giữ, Từ Thiên Lam bế Từ Triển Bằng nhìn vào bên trong.

Mã Thúy Bình sắc mặt trắng bệch ngồi ở bên trong, đang khóc lóc nỉ non xin tha.

Đáng tiếc, không ai thèm trả lời bà ta.

"Chị, nhìn thấy bà ấy như vậy, em cũng không thấy vui vẻ." Từ Triển Bằng cảm thấy người đàn bà này bình thường rất hay bắt nạt mình, nhưng không ngờ cũng có lúc yếu ớt như vậy.

Cậu thấy rất kỳ lạ, thì ra đối phương cũng không mạnh mẽ như mình tưởng.

Nhưng nhìn thấy bà ta khóc lóc như vậy, cậu cũng không cảm thấy vui vẻ chút nào.

"Không muốn nhớ thì đừng nhìn nữa, dù sao về sau bà ta cũng không ức hiếp được em nữa." Từ Thiên Lam ôm em trai đi ra ngoài.

Sở trưởng Lý thấy bọn họ đi ra, liền bắt tay với Từ Thiên Lam: "Đồng chí Từ, lần này cảm ơn cô đã thông báo.

Sau khi chuyện của Triển Bằng xảy ra, bên trên liền có công văn xuống, muốn chúng tôi nghiêm khắc trừng trị những việc làm trái pháp luật, cho nên chuyện này cũng coi như là giết gà dọa khỉ."

"Tình huống của bà ấy thì?" Từ Thiên Lam hỏi.

"À, trong thôn đều là đánh bạc nhỏ, chỉ bị tạm giam mấy ngày và nộp tiền phạt là xong."

Từ Thiên Lam gật đầu, tạm biệt sở trưởng Lý, liền trở về nhà.

Lần này bắt Mã Thúy Bình nhốt lại, lý do cũng coi như là danh chính ngôn thuận.

Cho dù chỉ là một giáo huấn nho nhỏ, nhưng cũng coi như đã trả thù được cho em trai.

Tối hôm đó, Từ Thiên Lam đưa Từ Triển Bằng về tới nhà, thì nhìn thấy trên người cậu bé có rất nhiều vết thương cũ, mới đan xen.

Lúc đó, cô chỉ hận không thể xé xác bà ta ra.

Trong lúc nhất thời không nghĩ ra được biện pháp nào khác, đành phải đưa ra hạ sách này.

Bây giờ vẫn còn là những năm 80, bộ luật bảo vệ trẻ vị thành niên vẫn chưa được kiện toàn, đặc biệt là ở những vùng nông thôn, chuyện đánh trẻ em chỉ bị coi là một hình thức giáo dục, dạy dỗ trẻ nhỏ.

Không có bất kỳ người nào cảm thấy đây là việc làm không đúng, công an cũng mặc kệ chuyện này, họ cho rằng đây là việc riêng trong gia đình.

Nếu có chuyện nghiêm trọng xảy ra thì cũng chỉ khuyên can, phê bình, không bị bắt giữ gì hết.

Lúc Từ Triển Bằng được Từ Thiên Lam mang về nhà, Từ Triển Bằng rất muốn hỏi từ nay cậu có thể ở lại đây không.

Từ Triển Bằng biết không có đạo lý em vợ lại sống ở nhà của anh rể, đặc biệt, cậu vẫn còn ba và mẹ kế.

Mặc dù chỉ mới sáu tuổi, nhưng Từ Triển Bằng lại rất hiểu chuyện.

Thật sự là Từ Triển Bằng không muốn trở về ngôi nhà kia, anh rể tốt như vậy, chắc sẽ không để ý việc cậu ở lại đây đi.

Nhưng Từ Triển Bằng còn chưa kịp hỏi, thì Từ Thiên Tinh đã đến đây.

Hai hôm nay ở nhà của chị Ba, Từ Triển Bằng cảm thấy mình giống như đang ở thiên đường vậy.

Mỗi ngày, cậu đều được ăn no, không có ai sẽ vì cậu ăn thêm bánh bao mà mắng cậu.

Hai cháu gái thì rất đáng yêu, Từ Triển Bằng quyết định sau này trưởng thành sẽ kiếm thật nhiều tiền, mua kẹo cho cháu gái ăn.

Chị Ba còn may quần áo mới cho cậu, bộ này còn đẹp hơn cả bộ quần áo lúc tết.

Lúc đó, Từ Triển Bằng luyến tiếc không dám mặc, kết quả lại bị thằng mập kia phá mất, chỉ có thể làm giẻ lau.

Từ Triển Bằng mặc quần áo mới, nhưng bộ đồ cũ cậu giấu đi, cậu luyến tiếc để nó làm giẻ lau.

Tóm lại một câu là nhà của chị gái rất tốt, cậu không muốn đi.

Nhưng kể cả nhà chị gái có tốt như thế nào, thì bọn họ vẫn còn phải nuôi hai đứa nhỏ, bây giờ nuôi dưỡng trẻ con không phải là chuyện dễ dàng.

Mẹ của Tiểu Sơn nói nuôi một mình nó thôi, mỗi ngày đều mệt muốn chết.

Từ Triển Bằng muốn ở lại đây, nhưng đồng thời cậu cũng không muốn trở thành gánh nặng đối với anh, chị.

Từ Triển Bằng ngồi bên cạnh giường đất, giống như một ông cụ non thở dài, nói: "Vẫn nên đi thôi!"

"Cậu, cậu định đi đâu?" Đại Nữu ngồi trên giường đất ôm chăn, nhìn chằm chằm vào Từ Triển Bằng hỏi.

Đại Nữu muốn gọi Từ Triển Bằng là anh, nhưng mẹ lại bảo bé phải gọi là cậu, rõ ràng, Từ Triển Bằng không cao hơn bé bao nhiêu.

Nhưng Đại Nữu rất nghe lời mẹ, nên bé gọi Từ Triển Bằng là cậu, dù sao cũng không mất miếng thịt nào.

"Ăn cơm thôi!" Từ Thiên Lam nấu xong cơm sáng, liền gọi bọn nhỏ ở trong phòng ra ăn cơm.

Vừa gọi, cô vừa đi vào phòng, vươn tay ôm lấy bé gái hôn mấy cái, Từ Triển Bằng nhanh chóng chạy đi rửa mặt.

Nhà bọn họ ăn cơm sáng rất sớm, bởi vì Vu Đại Hải mỗi ngày đều phải đi làm, cho nên Từ Thiên Lam cũng dậy sớm nấu cơm sáng.

Lúc không bận rộn, Vu Đại Hải cũng sẽ dậy sớm giúp cô nấu cơm.

Có điều mấy hôm nay công việc của anh rất nhiều, hầu như trời chưa tối thì anh chưa về nhà.

Sau khi ăn cơm xong, Vu Đại Hải nằm xuống là ngủ luôn, ngay cả chuyện tắm rửa cũng phải để Từ Thiên Lam thúc giục nhiều lần mới đứng dậy đi tắm.

Không còn cách nào khác, không tắm rửa thì thật sự là hôi thối không ngửi được.

Ngày đầu tiên Từ Triển Bằng đến đây ở còn nghĩ sáng mai sẽ dậy sớm giúp chị gái nấu cơm, đáng tiếc cậu không làm được.

Từ Triển Bằng vẫn còn là đứa nhỏ ham ngủ, hơn nữa cả một ngày mệt mỏi, nên đến tận lúc mặt trời lên cao, cậu mới tỉnh lại.

Từ Triển Bằng đỏ mặt đi ra phòng ngoài, cậu nhìn thấy Từ Thiên Lam đang làm bánh ngọt, còn trên bàn thì vẫn để phần bữa sáng cho cậu.

Từ Triển Bằng sờ đồ ăn nóng hầm hập trên bàn, nước mắt liền chảy ào ào, khiến Từ Thiên Lam sợ hãi nhảy dựng lên.

Cô hỏi cậu làm sao vậy, Từ Triển Bằng có thể nói là do mình cảm động quá à? Cậu không thể nói.

Từ Thiên Lam nhìn thấy Từ Triển Bằng nhanh chóng nhảy xuống giường đất, sau đó vươn tay ôm Đại Nữu từ trên giường đất xuống dưới.

Mặc dù hai đứa nhỏ chiều cao không hơn nhau là bao nhiêu nhưng Từ Triển Bằng bế Đại Nữu lại rất vững vàng, đừng nhìn cậu nhóc này còn ít tuổi, sức lực lại rất lớn đấy.

Từ Thiên Lam vẫn luôn cho rằng hai cô con gái của mình rất ngoan ngoãn nghe lời, thứ nhất là bọn chúng là con gái, thứ hai là còn rất ít tuổi, nên không nghịch ngợm gây sự.

Nhưng từ khi Từ Triển Bằng ở đây hai ngày, cô lại thay đổi suy nghĩ này của mình.

Thì ra bé trai cũng có thể ngoan và hiểu chuyện như vậy.

Buổi sáng, Từ Thiên Lam không cần phải gọi cậu dậy, đặc biệt là vệ sinh cá nhân, thùng rác trong nhà cũng không bao giờ thấy đầy, lúc nào cũng thấy cậu mang theo cái chổi quét rác.

Đứa nhỏ này quá ân cần, giống như sợ người khác sẽ vứt bỏ mình bất cứ lúc nào, cho nên muốn biểu hiện sự nỗ lực của bản thân.

Từ Thiên Lam nhớ lại những đứa nhỏ bằng tuổi này ở kiếp trước, đó là công chúa nhỏ, là mặt trời nhỏ của gia đình, không nghịch ngợm gây sự, mà chịu ăn cơm đã được coi là đứa nhỏ ngoan rồi.

Từ Thiên Lam không hiểu sao lại có chút chua xót, cho nên cô không yêu cầu Từ Triển Bằng làm gì cả, nhưng nếu không được làm gì thì cậu sẽ thở dài.

Vì thế, Từ Thiên Lam đành phải giao nhiệm vụ trông hai cô con gái cho Từ Triển Bằng, lúc này cậu nhóc mới vui vẻ.

Cả nhà ăn cơm xong, Vu Đại Hải liền đi làm.

Từ Triển Bằng dẫn theo hai cháu gái ở trong sân chơi trốn tìm, còn Từ Thiên Lam sẽ làm bánh ngọt.

Hiện giờ, cô vẫn làm bánh Hạch Đào nhưng mỗi ngày chỉ làm hai lò, khoảng năm, sáu cân.

Vì có trộn thêm nước suối trong không gian nên bánh Hạch Đào vẫn bán với số lượng có hạn.

Nhưng lượng tiêu thụ vẫn điên cuồng như cũ, nước trong không gian không có tác dụng kéo dài tuổi thọ, trị được bách bệnh, nhưng dùng nhiều có thể khiến cho gương mặt sáng hơn và đẹp hơn so với trước.

Cho nên, những người mua bánh Hạch Đào đều cảm thấy dù ít, dù nhiều cũng ngày càng trở nên xinh đẹp hơn.

Cho dù cô cho rất ít nước trong không gian, nhưng vẫn có hiệu quả cao.

Vì vậy, mọi người liền nói đùa rằng ăn bánh này có công hiệu cải thiện sắc đẹp, còn gì tuyệt vời hơn.

Cũng có những người thì cho rằng đây là do tác dụng tâm lý, nhưng bởi vì bánh ăn quá ngon nên họ cũng mặc kệ, bánh ngọt bán quá đắt hàng, rất khó để mua được.

Cho dù có bán chạy, Từ Thiên Lam vẫn không tăng thêm số lượng.

Mỗi ngày, cô chỉ nhàn nhã làm mấy cân bánh ngọt, sau đó dắt theo con gái đi dạo xung quanh, tiện thể mua sắm hàng hóa, cuộc sống tốt đẹp biết bao nhiêu.

Lúc Từ Thiên Lam chuẩn bị bắt đầu công việc của ngày hôm nay, thì cửa cổng bị người ta gõ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.