Thập Niên 80 Ngày Lành

Chương 10: 10: Nói Chuyện Phiếm Thôi Mà




"Khẳng định ngày thường ăn uống không tốt, nên thân thể không chịu được, lúc này mới bị bệnh đi, vậy có đi khám không?"

"Nằm một ngày một đêm thì tốt rồi."

"Cái gì? Ngay cả bác sĩ cũng không mời đến khám sao?" Thím Cao vẫn luôn biết Từ Thiên Lam không được nhà chồng yêu thích, nhưng đây là chuyện liên quan đến tính mạng của con người.

Vậy mà không mời bác sĩ tới, nếu xảy ra chuyện gì thì sao?

Thím Cao nhìn bộ dáng tỏ ra kiên cường của Từ Thiên Lam, tình thương của mẹ liền trỗi dậy.

Bà ấy vỗ tay của Từ Thiên Lam: "Về sau nếu có chuyện gì thì cứ nói với thím, đừng giữ ở trong lòng." Sau đó, thím Cao còn nhỏ giọng nói, cháu và hai đứa nhỏ mua thêm chút đồ về ăn, bồi bổ một chút, tuổi trẻ mà không chịu giữ gìn, sau này về già bệnh tật sẽ tìm tới.

"

Từ Thiên Lam có chút cảm động, nghiêm túc gật đầu.

* * *

Ba người tách ra, Từ Thiên Lam đi thẳng đến cửa nam của chợ.

Bên trong, xác thực đều bán đồ dùng sinh hoạt, rất nhiều đồ vật nhỏ linh tinh, nhưng không được náo nhiệt như bên kia.

Từ Thiên Lam chọn một chỗ trống, trải tấm khăn đã chuẩn bị sẵn lên trên mặt đất.

Sau đó, đem những bao tay mà cô đan được bày lên bên trên.

Lúc này, trời cũng đã sáng, người cũng dần nhiều hơn, sạp của cô cũng có không ít người tới xem, nhưng đa số chỉ nhìn qua một cái rồi đi, ngay cả giá cũng không hỏi.

Từ Thiên Lam có chút sốt ruột, lát nữa Mã đại gia bán xong đậu phụ rồi, mà cô còn chưa bán được một cái nào, như vậy không tốt.

Đang suy nghĩ, Từ Thiên Lam liền nghe được giọng nói của bé gái.

Từ Thiên Lam trong thời gian này đặc biệt mẫn cảm với giọng nói của trẻ con.

Không còn cách nào khác, ai bảo trong nhà cô có hai bé gái.

Kiếp trước Từ Thiên Lam còn chưa lập gia đình, chỉ là một thiếu nữ, sau khi sống lại thì biến thành một người phụ nữ đã lập gia đình, còn là mẹ của hai đứa con gái nhỏ.

Năng lực thích ứng của cô cũng coi như siêu mạnh đi.

" Mẹ, mẹ xem cái bao tay kia đi! Mẹ mua cho con một đôi đi, mùa đông con viết bài sẽ không bị lạnh nữa.

"Nói chuyện chính là một bé gái xinh đẹp, mặc một cái áo khoác màu hồng, quần vải xanh nhạt và đeo một chiếc khăn quàng đỏ, vừa nhìn cũng biết là học sinh tiểu học.

Nắm tay bé gái là một người phụ nữ trẻ tuổi, vừa nghe thấy con gái nói liền nhíu mày:" Mua cái gì, mùa đông sắp qua, sẽ không dùng được nữa, mua có tác dụng gì, lúc con viết còn phải cắt bỏ phần đầu.

"

Từ Thiên Lam nghe thấy vậy, nhanh chóng nói:" Làm bài tập không cần phải cắt phía trên.

Chị xem, cái này của tôi thiết kế để chuyên dùng cho học sinh có thể đeo khi viết, năm ngón tay đều lộ ra, mặt trên còn có cái "nắp", khi không làm bài tập, có thể đóng lại để che đầu ngón tay, sẽ không bị lạnh.

"

Lúc đan bao tay, Từ Thiên Lam dùng sợi vàng để làm phần thân tay, sợi đỏ để làm phần" nắp ", màu sắc phối hợp rất thuận mắt, nhìn qua mới mẻ độc đáo và đẹp, bé gái kia nắm lấy tay mẹ mình làm nũng:" Mẹ, mua cho con đi mà! Đi mà! "

Bà mẹ trẻ bị con gái làm nũng không có cách nào khác, đành phải hỏi:" Bao nhiêu tiền một đôi? "

" Một đôi là một tệ năm xu ".

" Cái gì? Cô ăn cướp à! Chỉ có thế này mà bán một tệ năm xu, cái này cô làm hết bao nhiêu len mà đòi một tệ năm xu, không mua nữa.

"Nói xong cô ta kéo con gái muốn đi.

Bé gái kia thấy vậy thì giận dỗi, ngồi xổm trên mặt đất, không chịu đứng dậy, bà mẹ trẻ không còn cách nào khác, đành phải mặc cả:" Một tệ thì tôi sẽ lấy một đôi.

"

Từ Thiên Lam chưa làm ăn buôn bán bao giờ, cũng sẽ không cùng người khác cò kè mặc cả.

Nhưng, cô cũng biết muốn bán tốt thì phải làm gì, mọi người đều không biết được đồ của cô tốt như thế nào, thì sao họ dám bỏ tiền ra mua.

Vì thế, Từ Thiên Lam không ngừng khen sản phẩm mình làm ra:" Chị, chị xem, bao tay này của tôi là độc nhất vô nhị trên thị trường, bán một tệ năm xu thật sự là không hề đắt.

Len tôi dùng để đan đều là len tốt, rất ấm áp! Đồ vật hữu dụng như vậy, trẻ con rất thích..

"

Bà mẹ trẻ bị cô nói đến choáng váng đầu óc, cô ta cũng thấy được bao tay của cô thật sự rất đẹp, con gái còn không biết cố gắng mà ở đó giận dỗi, không mua cũng không được, chỉ đành phải nói:" Được được được, cô đừng nói nữa, tăng thêm hai xu nữa, đồng ý thì bán, không thì tôi đi! "Nói xong, cô ta liền lấy tiền ra.

Từ Thiên Lam làm bộ dáng khó xử, cuối cùng khẽ cắn môi, tỏ vẻ" Chị chiếm được món hời"mà bán đi một đôi.

Có một người mua thì sẽ có người thứ hai.

Vừa rồi hai người cò kè mặc cả liền khiến không ít người vây lại xem.

Họ thấy bao tay của Từ Thiên Lam rất mới lạ, trẻ con nhất định sẽ thích, thật sự đeo vào vẫn có thể làm được bài tập, lại còn chống lạnh, vì vậy lại bán thêm được một đôi nữa.

Con người rất thích những chỗ náo nhiệt, cứ ba người đi qua thì sẽ có hai người dừng lại xem hàng.

Rất nhanh, Từ Thiên Lam đã bán gần hết, vốn dĩ cô làm cũng không nhiều lắm, bây giờ chỉ còn dư lại có một đôi.

Đôi này cô làm thêm bông hoa, mẫu này cô làm hai đôi, kiểu dáng độc đáo nên cô lấy thêm năm hào.

Nhưng mọi người lại không hứng thú với kiểu dáng như vậy, họ cảm thấy chỉ thêm một đóa hoa mà mất thêm năm hào thì thật không đáng, cho nên nửa ngày mới bán được một đôi.

Cuối cùng cũng có một người hỏi mua, Từ Thiên Lam trực tiếp giảm giá, bán đi.

Đồ vật đều đã bán hết nhưng mọi người mặc cả khiến cô đau hết cả đầu.

Không có người mua nào không mặc cả, bán được một đôi mà cô phải nói rất nhiều, khiến cho Từ Thiên Lam cảm thấy buôn bán đúng là không dễ dàng gì!

Sau khi thu dọn sạp, Từ Thiên Lam tìm một góc đếm số tiền kiếm được, tổng cộng được mười tệ năm hào, rốt cuộc cũng có tiền mua đồ ăn..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.