Thấy trong tay người này toàn là đồ đạc thì anh nhíu mày một cái rồi hỏi: "Anh với anh trai em là chỗ thân thiết, em tới nhà anh mà phải mang theo mấy thứ này làm gì?"
Chu Tĩnh thả đồ đạc lên bàn mà chẳng có lấy nửa phần ngại ngùng nào, cười bảo: "Do tình cảm giữa anh và anh trai em tốt nên mẹ và ông ngoại em mới biếu anh đấy. Anh đừng ngại, cứ giữ lấy đi."
Cố Uyển thấy bọn họ trò chuyện rồi thì thả Ngưu Ngưu xuống đi tìm tách rót lấy hai tách trà rồi nói với Tần Chí Quân: "Anh cả Tần, vậy hai người trò chuyện đi, em ra ruộng một chuyến để gọi thím Xuân Hoa về!"
Tần Chí Quân cười cám ơn. Cố Uyển vội vã ôm lấy Ngưu Ngưu rời đi, dáng vẻ có phần vắt giò mà chạy.
Phòng khách nhà họ Tần không lớn, chỉ có một Tần Chí Quân thôi thì cô cẩn thận tránh chút cũng không sao. Bây giờ trong căn phòng không lớn mà lại có hai người sẽ gây ảnh hưởng tới mình, Cố Uyển thấy chân như hơi nhũn ra.
Tần Chí Quân thấy cô gặp bản thân thì vội vã tránh đi, trong lòng có chút cảm xúc mà anh cũng không thể nói rõ là gì. Mấy ngày này anh thường hay nghe được tiếng cô đang chơi đùa ở trong sân nhà mình, nhưng đã tám ngày rồi họ lại không hề chạm mặt nhau. Trong lòng anh thấy mất mát một cách khó hiểu.
Lâm Xuân Hoa trở lại rất nhanh, thấy chiếc xe hơi mà Cố Uyển nói kia đậu ở cửa nhà mình thì trong lòng lập tức thấy hơi căng thẳng. Trong cả quê này cũng không có ai đi được xe như vậy.
Đợi lúc đi vào rồi thấy một đống quà cáp trên bàn, bà ấy đánh mắt qua nhìn thì chỉ nhận ra được sữa mạch nha và kẹo hoa quả, còn mấy thứ còn lại vừa nhìn bao bì là biết hàng rất cao cấp thì bà ấy không nhận ra.
Rồi khi nhìn thấy cậu thanh niên trông trắng nõn, ăn mặc sang trọng nữa, Lâm Xuân Hoa cảm thấy chỗ nào trong cái cái nhà này của mình cũng được bày biện quá mức thô kệch, dùng để tiếp đãi một cậu thanh niên tươm tất thế này đúng là đáng xấu hổ quá.
Bà ấy bèn cẩn thận chào hỏi. Khi biết người này chính là em trai của cậu bạn chiến đấu cùng bị thương với Chí Quân nhà mình kia thì bà ấy quan tâm hỏi: "Bây giờ anh trai của cháu đã khá hơn chút nào chưa?
Chu Tĩnh cười trả lời: "Cảm ơn thím đã lo lắng ạ. Bây giờ anh trai cháu đã không còn nguy hiểm gì nữa, chỉ là phải tĩnh dưỡng thêm một thời gian mới ổn.
"Vậy thì tốt rồi!" Lâm Xuân Hoa gật đầu, nói một câu như vậy xong bà ấy cũng không biết phải nói thêm gì nữa, bèn nhạt nhẽo nói: "Vậy trước thì cháu cứ ngồi chút đi, thím đi chuẩn bị bữa trưa."
Trong nhà đột ngột có khách quý tới nhưng bà ấy cũng không có gì hay ho để bắt chuyện với người ta. Lâm Xuân Hoa chuẩn bị giết con gà mái nhà mình đi rồi lại xào mấy quả trứng gà.
Hiện giờ cũng là buổi trưa rồi, sợ là thực phẩm ở trạm thịt chỗ quê đã bị người ta dành hết từ lâu. Bà ấy nghĩ đến việc trước đó ông ba Điền ở cuối thôn đã tìm bí thư chi bộ duyệt cho giết một con heo. Một nửa nộp vào trạm thực phẩm, một nửa còn lại là để bán trong thôn, cũng không biết là hôm nay có còn thịt hay không nữa.
Heo mà nhà người trong thôn giết sẽ không có phiếu, nếu so về giá cả thì sẽ đắt hơn thịt ở trạm thực phẩm mấy xu một cân. Một cân sẽ bán khoảng tám xu năm, Lâm Xuân Hoa nghĩ một chút rồi lấy từ trong ngăn kéo ra ra ba tệ, định là mua hết ba cân để đãi khách cho đủ.
Bà ấy vội vã chạy đến nhà ông ba Điền. Toàn bộ người trong nhà đều đã ra đồng rồi, chỉ còn lại một bà ngoại Đường hơn bảy mươi tuổi ngồi lại ở nhà. Bà ấy bèn hỏi người này là có còn thịt không thì bà ngoại Đường bảo họ bán cả rồi. Nhà bà ấy chỉ để lại cho nhà mình chưa tới hai mươi cân thôi, hỏi là đã thoa muối ướp rồi có được không.
Lâm Xuân Hoa cũng liệu trước được điều này. Với thời tiết này mà thịt không ướp muối thì đúng thật là không để lâu được. Thịt muối thì cứ là thịt muối đi, xào chung với ngồng tỏi cũng cực kỳ ổn.