(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Triệu Kiến Đông đứng dậy đi thẳng vào phòng tắm để tắm rửa và thay quần áo.
Ôn Độ ra ngoài định mua thuốc giải rượu, nhưng đi được nửa đường mới nhớ ra rằng bây giờ vẫn chưa có bán thứ này. Cậu đi ngang qua một cửa hàng bán rau củ quả, nhìn thấy thứ trong lọ thủy tinh trên quầy của bọn họ, lập tức bước vào.
“Bà ơi, cái này có bán không ạ?”
Bà lão đang ngồi ở cửa nhặt rau, quay đầu nhìn thấy thứ Ôn Độ đang chỉ, lập tức nói: “Cái đó không bán, cháu muốn thì cứ lấy đi.”
“Sao lại thế được ạ?”
Ôn Độ nghĩ rằng sau này, ít nhất trong vài năm tới, bọn họ sẽ rất cần thứ này, không thể lấy không được.
Cậu nói với bà lão: “Bà ơi, cái này của bà, cháu không thể ngày nào cũng đến mua được. Nhưng thỉnh thoảng cháu cũng sẽ đến mua một ít, nếu bà không lấy tiền thì sau này cháu làm sao đến nhà bà mua đồ được?”
Bà lão nói: “Vậy thì mua một ít rau đi.”
Bà lão đưa cho Ôn Độ xem một mớ rau: “Đây là rau trong vườn nhà bà, trồng nhiều quá ăn không hết nên mang ra bán. Chàng trai, cháu mua một ít về đi, còn cái này bà cho cháu!”
Ôn Độ lấy từ trong túi ra một đồng tiền: “Bà ơi, cháu mua bó rau này, và cái này cháu cũng lấy.”
“Ôi, nhiều tiền quá rồi!”
Bà lão định đuổi theo, nhưng tốc độ của bà ấy sao bì kịp với Ôn Độ.
Ôn Độ sải bước dài, chỉ chốc lát đã biến mất không thấy bóng dáng đâu.
Bà lão nhìn theo chỗ Ôn Độ đã biến mất, lầm bầm: “Thế giới này đúng là có đủ loại người mà.”
Một cô bé từ bên ngoài tung tăng chạy vào, lục tung mọi thứ nhưng không tìm thấy gì, nên chạy ra hỏi bà lão:
“Bà ơi, thanh mai của con đâu ạ?”
“Bà bán rồi!”
Bán được bảy tám hào, bằng giá một món đồ hộp.
Bà lão không muốn cho cháu gái ăn, nên móc ra một phân tiền đưa cho cô bé: “Cháu cầm lấy đi mua quà vặt đi.”
Cô bé nhận tiền lại hớn hở chạy đi.
Ôn Độ xách rau và quả thanh mai về, Triệu Kiến Đông đã mặc quần áo chỉnh tề, Triệu Hiểu Phi đang chỉnh lại cổ áo cho anh. Ôn Độ đưa rau cho Triệu Hiểu Phi.
Triệu Hiểu Phi ngạc nhiên: “Sao lại còn mua rau?”
“Tiện tay mua thôi.”
Ôn Độ đặt thanh mai lên bàn, Triệu Kiến Đông cầm lên nhìn rồi hỏi: “Đây là thứ gì vậy?
“Thanh mai, giải rượu đó.”
Triệu Kiến Đông nhìn quả thanh mai, nghi ngờ hỏi: “Thứ xanh lè này có phải cực kỳ chua không?”
“Anh biết à?” Ôn Độ cho rằng anh ấy đã từng ăn rồi.
“Còn cần hỏi sao? Mơ xanh, mận xanh ở quê anh chua đến mức ê hết cả răng. Nói cho em biết, anh không ăn thứ này, ai thích ăn thì cứ ăn.” Triệu Kiến Đông kéo Ôn Độ đi.
Ôn Độ mở lọ ra, lấy ra vài quả quả thanh mai cho vào một lọ nhỏ khác, tiện tay bỏ vào túi.
“Chị Tiểu Phi, bọn em đi đây.”
“Được rồi, em uống ít rượu thôi, về sớm nhé.”
Triệu Hiểu Phi dọn dẹp bàn ăn, trời chưa tối đã đóng cửa sân lại, dẫn hai con gái vào nhà.
Đại Ni và Tiểu Ni đều đang học bài.
Nhìn thấy hai con gái cặm cụi viết bài, Triệu Hiểu Phi cảm thấy cho dù làm gì cũng tràn đầy sức lực.
Triệu Kiến Đông cũng rất vui, nụ cười trên môi không hề biến mất.
Ôn Độ dẫn Triệu Kiến Đông đến một nhà hàng sang trọng.
Triệu Kiến Đông có chút bối rối: “Chú em, chúng ta ăn ở đây á?”
Còn muốn bọn họ mời khách.
Câu này Ôn Độ không nói với Triệu Kiến Đông.
“Ông chủ Ôn, em đến rồi! Ông chủ Triệu, mau vào trong đi!”
Hoàng Long Nghị đến trước, đợi cả buổi, thấy Ôn Độ đến lập tức vui vẻ ra đón, dẫn người vào trong.
Ôn Độ nhàn nhạt chào hỏi: “Ông chủ Hoàng.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");