Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 87




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ôn Oanh tức giận đến mức mặt đỏ bừng, muốn dùng móc than đánh người, nhưng lại sợ đánh người sẽ phải đền tiền. Cô bé ném móc than đi, lao tới, túm lấy cổ áo Trần Bảo Nhạc, cào vào cổ cậu ta.

"Oa!"

Trần Bảo Nhạc ôm cổ khóc lớn.

Ôn Oanh nhìn thấy cậu ta đó bị đánh đến rơi nước mắt, trong lòng có chút hoảng sợ, nhưng càng tức giận hơn: “Mẹ tớ không có bỏ trốn cùng người khác, bà ấy chỉ ly hôn với ba tớ thôi, bà ấy trở về thành phố làm người thành phố! Ba tớ cũng rất lợi hại! Cậu nếu còn tiếp tục nói nhảm, tớ sẽ tát vào mặt cậu, khiến cậu cả đời không lấy được vợ!"

Nói xong, cô bé vẫn cảm thấy điều này chưa đủ sức răn đe nên hung hãn trừng mắt nhìn Trần Bảo Nhạc nói: "Đến lúc đó, nhà cậu sẽ đoạn tử tuyệt tôn!”

Nhà họ Trần là đơn truyền

Trần Bảo Nhạc được cưng như trứng trong nhà. Ba cậu ta cũng không được đánh cậu ta.

Bà nội cậu ta nói khi cậu ta lớn lên, sẽ cưới một người vợ có thể sinh con, sinh nhiều con cháu dòng họ nhà Trần. Cậu ta sẽ là người có công lớn cho nhà họ Trần.

Bây giờ khi biết tin sau này mình sẽ không có con, không thể lập công lớn cho gia đình, cậu ta càng kho"c nhiều hơn.

Giáo viên vào lớp thấy Trần Bảo Nhạc vẫn đang kho"c nên hỏi có chuyện gì.

Ôn Oanh đứng dậy, tự tin nói: "Cậu ta mắng em, cho nên em đánh cậu ta!"

Thầy giáo không nói nên lời.

Anh ấy biết nhà họ Ôn khá hung dữ, nhưng anh ấy không ngờ rằng Ôn Oanh trông có vẻ yếu đuối cũng có thể hung dữ như vậy, đánh cậu bé đến mức khóc nức nở. Phải nói rằng cô bé quả thực là người nhà họ Ôn.

“Cậu bé mắng em cái gì?”

Nếu giáo viên muốn giải quyết chuyện này thì trước tiên phải tìm ra sự thật.

Đôi mắt của Ôn Oanh lập tức đỏ lên.

Cô bé đang cố gắng không khóc, nhìn rất đáng thương.

Khi cô bé giải thích rõ ràng sự việc, giáo viên cũng biết Ôn Oanh không có lỗi.

Nhưng anh ấy không thể dung túng cho việc học sinh đánh nhau.

"Em không được đánh bạn nữa! Đánh nhau là sai đấy biết không? Được rồi, Trần Bảo Nhạc, đừng khóc nữa, ngồi vào lớp đi. Em là con trai bắt nạt con gái, bị con gái đánh lại còn không biết xấu hổ mà khóc à?”

Thầy giáo và gia đình Trần Bảo Nhạc là hàng xóm.

Anh ấy từ lâu đã cảm thấy việc nhà họ Trần cưng chiều con cái như vậy là sai lầm. Nếu đứa trẻ này không được dạy dỗ đàng hoàng, lớn lên chắc chắn nó sẽ trở nên lệch lạc.

Trần Bảo Nhạc cũng ngừng gào kho"c.

Cậu ta ngồi trên ghế, lặng lẽ nức nở.

Lúc Tống Lệ Dĩnh đợi giáo viên quay người viết lên bảng, cô nhóc đến gần Ôn Oanh, ngạc nhiên nói: “Tớ cũng không ngờ cậu còn có thể đánh nhau đó?”

Giọng Ôn Oanh nhẹ nhàng, chậm rãi nói: “Tớ không biết đánh nhau.”

"Cậu vừa mới đánh Trần Bảo Nhạc đến mức chảy máu cổ kìa." Tống Lệ Dĩnh kinh ngạc nói.

Ôn Oanh cảm thấy có chút chột dạ, nhưng cô bé cảm thấy mình không sai.

Buổi tối về đến nhà, nhà họ Ôn ăn cơm tối, Ôn Oanh ngồi trên ghế làm bài tập. Ôn Thiều Ngọc còn chưa đi tới trạm máy móc nông nghiệp, đang nằm trên bàn viết thư trả lời cho Ôn Độ.

Con chó săn nhỏ ở nhà chợt sủa lên.

Bên ngoài có người hét lớn: "Có ai ở nhà không?"

Ôn Thiều Ngọc kinh ngạc hỏi: “Muộn như vậy rồi ai mà lại tới nhà chúng ta chứ?”

"Mày đi ra ngoài xem là biết chứ gì?" Bà Ôn nói xong, Ôn Thiều Ngọc liền đi ra ngoài.

Một lúc sau, hắn dẫn theo một người đàn ông đi vào.

Người đàn ông đi vào với nụ cười trên môi, nhìn chằm chằm vào Ôn Oanh.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.