Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Chương 86




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bữa tối nay có thịt.

Thịt lợn hầm bắp cải, còn có rất nhiều miến.

Không có nhiều thịt nhưng vẫn thơm hơn là không có thịt.

Ôn Thiều Ngọc ăn đến mức không muốn cử động.

“Ba, để con xoa bụng cho ba!” Ôn Oanh cảm thấy có lỗi với ba nên cúi người xoa bụng cho hắn.

Bà Ôn nhìn thân hình gầy gò của con trai mình mà cảm thấy khó hiểu. Con trai mỗi ngày ăn nhiều như một con lợn nhưng trên người không có một miếng thịt nào. Đứa trẻ này hồi nhỏ cũng như vậy.

Một số người ban đầu còn nghi ngờ nhà họ giàu ngầm, sau mới tin rằng nhà họ không còn tiền sau khi chồng bà qua đời.

Nếu có của cải, bà không thể để hai đứa nhỏ gầy gò như vậy được.

Ôn Thiều Ngọc nằm trên giường đất rên rỉ. Ôn Oanh ngồi ở bên cạnh, ngoan ngoãn xoa bụng cho Ôn Thiều Ngọc.

Sau khi lén nhìn bà nội đi ra ngoài, cô bé cúi người thấp giọng hỏi: "Ba, con có thể viết một lá thư ghép vần cho anh trai được không?"

"Tại sao không? Anh trai con cũng không phải không hiểu ghép vần." Ôn Thiều Ngọc Muốn nói anh trai con cũng không phải là bà nội con, không hiểu ghép vần.

Ôn Oanh vui vẻ rút tay lại: “Ba, con định viết thư cho anh trai, ba nằm một lát là sẽ ổn thôi.”

Ôn Thiều Ngọc: "???"

Tại sao hắn cảm thấy mình là một công cụ nhỉ?

Ôn Oanh viết thư hồi lâu, nhét thư vào phong bì, đặt cạnh gối trước khi đi ngủ.

Sáng dậy, cô bé lại đặt bức thư lên tủ, đặc biệt nói với bà Ôn: “Bà ơi, bức thư con viết cho anh trai con đang ở trên tủ. Bà không được vứt nó đi đâu đấy.”

"Biết rồi."

Bà Ôn xua xua tay, hai cha con liền đi đến trường.

Khi đến cổng trường, Ôn Oanh xuống xe, nắm tay ba, có chút ngập ngừng nói: “Ba, hôm nay ba đến đón con, ba có thể đừng gọi con nữa được không? Con có thể nhìn thấy ba mà.”

"Sao con lại không cho ba Gọt? Con không vui khi thấy ba sao?" Ôn Thiều Ngọc vuốt thẳng chiếc áo khoác của mình: "Có bạn học nào của con có ba đẹp trai như ba không?"

Ôn Oanh thở dài: “Nhưng ai cũng đều kiếm được nhiều tiền hơn ba của ai đó, mạnh hơn ba của ai đó.”

"Không phải chứ, con nói thì cứ nói đi, sao lại thở dài? Ba trong mắt con kém cỏi như vậy sao? Ba cũng rất mạnh mẽ được không?"

Ôn Oanh lập tức lui về phía sau, không quay đầu lại nói: "Ba, con sắp muộn giờ học rồi, con phải đi trước!"

"Chạy chậm thôi!"

Ôn Thiều Ngọc từ phía sau hét lên, Ôn Oanh nghe được thanh âm của ba mình thì sợ đến mức không dám chạy, sợ các học sinh khác sẽ phát hiện ra ba đang gọi cô bé.

"Đứa nhóc này cũng rất ngoan đấy."

Cô bé cũng là áo bông nhỏ của cả nhà.

Ôn Thiều Ngọc vừa ngâm nga vừa đạp xe đến trạm máy móc nông nghiệp.

Buổi sáng, tuyết lại rơi.

Hôm nay Ôn Oanh trực nhật, cô bé chịu trách nhiệm thêm than vào Bếp.

"Ôn Oanh, anh trai cậu cũng bỏ trốn giống mẹ cậu à? Sau này cậu định tìm một người con rể tới tận cửa sao?" Trần Bảo Nhạc từ phía sau lớp đi tới, ngồi ở bàn bên cạnh, cười hi hi hỏi Ôn Oanh.

Ôn Oanh dùng móc than chỉ vào Trần Bảo Nhạc nói: "Anh trai cậu mới chạy trốn ý!"

“Tớ không có anh trai, tớ là đứa con duy nhất trong nhà tớ.” Trần Bảo Nhạc cười: “Ôn Oanh, người ta nói mẹ cậu bỏ trốn cùng với một tên đàn ông khác, không cần cậu với ba cậu nữa! Ba cậu là đồ phế vật, không có bản lĩnh, vậy nên mẹ cậu mới bỏ trốn cùng người khác."

"Cậu nói láo!"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.